dangthieuquang

Vua xứ mù 9

In Uncategorized on Tháng Mười Hai 19, 2008 at 12:18 chiều

Trong lúc tôi đang suy ngẫm miên man về những điều xa lạ, thì đồng thời con người bên ngoài của tôi vẫn đang hoàn toàn thích nghi với thực tại, tôi vẫn lắng nghe như nuốt lấy từng lời đùa cợt nhạt nhẽo từ đức vua, ngài đang cao hứng và cảm thấy mình vô cùng anh minh sáng suốt, bao dung. Tôi vẫn kín đáo liếc nhìn hoàng hậu với nụ cười chế giễu thường trực trên khóe miệng, nơi đôi môi mỏng gặp nhau như tình cờ, uốn lượn, tạo thành một cái hõm nho nhỏ kỳ lạ, đầy cuốn hút.

– Ta vẫn hy vọng rằng ngươi sẽ không làm ta thất vọng – Nhà vua nói – Ta đã thất vọng quá nhiều rồi, khi thất vọng ta sẽ hơi thiếu đức khoan dung đấy. Nhưng ta rất quý nhà ngươi, chàng trai trẻ, cả cô gái trẻ kia nữa.

– Thần sẽ cố gắng không khiến hoàng thượng thất vọng.

– Những kẻ khác cũng luôn nói vậy, ta cũng rất yêu quý chúng, và chúng đều đã chết.

– Thần khác họ, hoàng thượng biết đấy. Vả lại, thần cũng không sợ chết.

– Vì sao?

– Vì thần là đạo sĩ mà. Và vì trước khi gặp hoàng thượng, cuộc sống ở thế giới đạo sĩ đối với hạ thần còn đáng sợ hơn cả cái chết.

– Ha ha ha, nực cười, sống với ngươi khó khăn vậy sao?

– Vâng, thưa hoàng thượng, thần vốn sinh ra từ một nơi rất khắc nghiệt, nơi đó rất xa chốn này, nơi đó nếu không đỗ trạng nguyên hoặc ít nhất du học Singapore về thì sẽ bị coi như đồ bỏ đi. Không biết ngoại ngữ coi như bị câm điếc, không có xe ô tô coi như què, không biết vi tính coi như mù. Nơi đó củi châu gạo quế, và nông dân không còn đất nông nghiệp, dân thành thị hầu hết mảnh đất cắm dùi không có, phải đè đầu cưỡi cổ nhau ở trong những cái gọi là khu chung cư. Hoàng thượng hãy hình dung trên diện tích bằng cái vọng lầu giữa hồ kia, chúng thần xây lên những ba mươi tầng lầu, chen chúc hàng trăm gia đình, số người ở thì lên đến hàng ngàn, vô cùng khổ sở, có khi cả năm trời không hề nhìn thấy một cái cây cọng cỏ nào, nói gì đến chim chóc hoa lá.

– Vậy sao? Vậy muôn dân lầm than vậy mà vua của các ngươi không làm gì ư?

– Chúng thần không có vua.

– Không có vua?

– Vâng, chúng thần chỉ có một triều đình, với những quan to to kiểu như tể tướng, vài quan to to ấy cùng lo, đâm ra cũng chẳng ai lo lắm.

– Ha ha ha! Không có vua thì loạn là đúng rồi, còn than vãn cái nỗi gì.

– Vâng thưa hoàng thượng, nhưng không hẳn như vậy, chính vì cuộc sống quá khắc nghiệt, nên chúng thần đã tu luyện được những khả năng đặc biệt, ví dụ như chịu đói rét khổ sở, nhẫn nhục, an phận, chấp nhận tủi buồn, và cũng đã đạt được những thành tựu to lớn, khiến cho chốn đó trở nên cực thịnh, với những phép màu kỳ vĩ chỉ thua mỗi Ngọc Hoàng Tiên Đế trên Thiên Giới mà thôi.

– Vậy sao ngươi ở đây?

– Đó là do sơ xuất từ một lời nguyền, một tai nạn trong lúc dùng phép, thưa hoàng thượng.

– Ngươi có muốn quay về xứ sở cũ không?

– Thưa hoàng thượng, ở đó còn có vợ con hạ thần.

– Ta hỏi có hay không?

– Có, thưa hoàng thượng, sau khi thần hoàn thành bổn phận với hoàng thượng.

– Ngươi đâu nợ gì ta?

– Dưới gầm trời này, mọi thứ đều thuộc về hoàng thượng, kể cả đó là đạo sĩ hay thánh thần đi nữa, thưa hoàng thượng.

– Được, nếu một ngày ngươi muốn ra đi, ta cũng không ngăn cản. Mà có ngăn cản cũng không được, đúng không?

– Không, không có chuyện đó, hạ thần sẽ luôn tuân theo ý chỉ của hoàng thượng.

– Tốt, ta sẽ đối đãi với các ngươi không đến nỗi nào, rồi ngươi xem. Ta có thể cho ngươi tất cả mọi thứ, thậm chí cả ngai vàng, cung điện, ái phi mỹ nữ… chỉ trừ duy nhất người đàn bà của ta thôi. Phải không hoàng hậu?

– Hạ thần không dám, thưa hoàng thượng – Tôi kêu lên.

– Ha ha ha! Dám hay không ngươi hãy xin phép hoàng hậu của ta ấy, nàng sẽ nói cho ngươi biết nên dám hay không nên dám làm chuyện gì, phải không hoàng hậu?

Hoàng hậu không nói gì, chỉ nhìn tôi mỉm cười đầy bí hiểm, như thể tôi là một con mồi đáng thương vậy. Nhà vua âu yếm vòng tay ôm qua eo lưng, khẽ hôn vào má hoàng hậu, cô ta vẫn nhìn tôi qua vai ông ta, đôi môi hé mở, và trong chốc lát tôi bỗng thấy như mình đang biến thành ông ta.

Ánh nắng cuối cùng đã tắt sau rặng cây trong vườn thượng uyển, nhưng đôi mắt hoàng hậu dường như vẫn ánh lên, phát sáng, phản chiếu những tia kỳ lạ đầy ham muốn. Và bầu không khí ẩm ướt báo hiệu màn đêm xuống, một đêm đầu mùa hạ, với những vì sao sớm nhợt nhạt đang le lói nơi xa lắc xa lơ trên kia.

Bữa tiệc được dọn trên vọng lâu giữa hồ. Trong lúc vua tôi đi dạo, các cung nữ đã chuẩn bị xong, họ dẫn cả hai hoàng tử đến dự tiệc, và thiếu chút nữa tôi ngã ngửa ra vì ngạc nhiên: Hai hoàng tử sinh đôi! Hơn thế nữa, hai cậu thiếu niên đó giống nhau như đúc, và tôi cũng nhìn thấy hai chiếc vòng vàng đánh dấu trên tay trái tay phải. Trùng hợp ư?

– Minh Thiên, Minh Thanh xin vấn an hoàng thượng! – Hai cậu bé đồng thanh chắp tay lễ phép.

– Miễn lễ! Các con mau chào đạo sĩ và cô nương kia!

– Minh Thiên, Minh Thanh kính chào đạo sĩ và cô nương!

– Xin chào hai hoàng tử!

– Để cho tiện, ta sẽ ban cho ngươi tên hiệu Minh Anh Đạo Sĩ – nhà vua quay sang tôi nói, hãy xứng đáng với sự sủng ái của ta, bởi đây là một ngoại lệ chưa từng có. Bất cứ kẻ nào lấy tên hiệu có chữ Minh đều bị trảm. Và ta cũng chưa từng đãi tiệc kẻ nào trong vườn thượng uyển.

– Tạ ơn hoàng thượng! – Tôi vội quỳ xuống.

– Miễn lễ!

– Thiếp cũng phải ghen tị với đạo sĩ trẻ này rồi đấy hoàng thượng ạ – Hoàng hậu nói, trong lúc đôi mắt lúng liếng của cô ta liếc xéo qua tôi.

– Ha ha ha! Nàng chớ lo! – nhà vua nói – Đã có cô nương kia lo chuyện đó. Thôi nào, ta đói bụng rồi đây, lâu lâu rồi ta mới đi dạo trong vườn như thế này.

Nhà vua ngồi vào bàn, các cung nữ chỉ chỗ cho tôi và Châu Long.

Các cung nữ rót rượu rất khéo, họ lướt nhẹ nhàng như những cơn gió nhẹ thơm mát từ sau lưng tôi, vờn qua má tôi, xiêm y tha thướt. Nhà vua ngồi đối diện với tôi qua chiếc bàn tròn, bên trái là hoàng hậu, kế đến là Châu Long, bên phải vua là hai hoàng tử. Thoạt trông nó không khác gì một bàn ăn sáu người ở một restaurant nào đó, nhưng có khác đấy, bởi chiếc bàn tròn này to như một cái đu quay vậy, nó có ba tầng xoay, trên đó bày la liệt sơn hào hải vị, được trình bày công phu, nh
ư thể để làm ra bữa tiệc này các đầu bếp của triều đình đã phải chuẩn bị cả ba tháng nay vậy. Tôi không nhận ra bất cứ một món ăn quen thuộc nào, trong số hàng trăm món dọn ra. Cơn đói trỗi lên quặn thắt dạ dày, mùi thức ăn vô cùng hấp dẫn, và mùi rượu thơm nức, khiến nước bọt tứa ra không sao ngăn nổi.

– Nào cạn ly nào!

– Tạ ơn hoàng thượng! – Chúng tôi đồng thanh đáp, kể cả hai hoàng tử, riêng hoàng hậu không đáp lại, chỉ mỉm cười đưa ly rượu phớt qua môi, rồi nâng lên kề môi nhà vua, cử chỉ này làm ông ta vô cùng khoái chí, cười ha hả.

Tôi như cảm thấy một dòng sinh khí chảy qua cuống họng, nó đúng là tiên tửu! Hương thơm dịu ngọt và ấm của nó như bốc hơi lên từng bán cầu, từng sợi tóc, đê mê, và tụ lại trên đỉnh đầu tôi lơ lửng. Có lẽ tôi đang tỏa sáng, hoặc ít ra ảo giác là như vậy, vô cùng khoan khoái. Các cung nữ gắp thức ăn cho tôi bằng những chiếc đũa bịt vàng, vào những chiếc bát cũng bịt vàng nốt. Giờ tôi mới để ý đến những thứ khác, những thứ đồ làm từ gốm hoặc từ gỗ, vô cùng tinh xảo, được khảm vàng, dát vàng hoặc bọc vàng toàn bộ. Một số thứ tôi nghĩ được làm bằng vàng ròng, như chiếc đĩa kia chẳng hạn, nó đựng một món gì đó trông giống như miếng nấm hương khổng lồ được cắt lát, ươn ướt, đang bốc khói nghi ngút. Khi nếm thử, nó như tan ra trong miệng, hương vị dìu dịu, thơm tho, và cảm nhận rõ đó là một thứ protein bổ béo nào đó, chỉ có điều không thể phân biệt nó là thịt thú rừng hay chim chóc, hoặc có thể nó được chế biến từ hải sản chăng? Tôi chưa từng ăn thứ gì như thế. Mỗi người trên mâm đều được hai cung nữ đứng hai bên phục vụ tận răng, mười hai cung nữ đó từng cử chỉ động tác đều hết mực duyên dáng và thành thục, không một sai sót dù nhỏ nhặt nhất. Tôi ước rằng nếu có ngày mai kia, sau khoảng hai ngàn năm nữa, tôi sẽ mở một nhà hàng sang trọng với những cô phục vụ giống như thế. Nhà hàng Long Đình mà tôi từng biết chỉ là một quán cháo lòng bình dân, nếu so với nơi này.

Đâu đó dưới lầu, nhã nhạc văng vẳng, những chiếc đèn lồng đung đưa trong làn gió nhẹ, mùi nến thơm và rượu thơm thoang thoảng. Phía bên kia hồ, trăng non đang nhú lên sau rặng cây xa xa, bắt đầu soi bóng nước lung linh huyền ảo. Cảnh vật quả thật như chốn bồng lai, hoặc là rượu tiên đã khiến tôi trở nên như vậy. Tôi bỗng thèm thuốc kinh khủng!

Trước khi vào diện kiến nhà vua và triều đình, lính cấm vệ đã lột truồng tôi ra dìm vào cái chum to bự, rồi hai cung nữ đến kỳ cọ tắm táp cho tôi, sạch đến từng cái lông sợi tóc. Tất nhiên các cung nữ đều khỏa thân hoàn toàn, nhưng tôi hơi căng thẳng, nên chẳng cảm thấy xao động gì, hoặc tôi đã bình thản suy nghĩ rằng đó chỉ là một thủ tục bắt buộc, để đảm bảo tôi không gây hại đến nhà vua. Tất cả trang phục của tôi phải bỏ lại ngoài đó, từ quần áo giày dép cho đến điện thoại, thuốc lá, bật lửa… giống như ở cửa an ninh khi ta chuẩn bị lên máy bay vậy, thay vì phải chui qua máy soi, họ nhúng tôi vào chum nước. Sau đó họ mặc cho tôi một bộ quần áo đơn giản, đúng ra nó chỉ là một mảnh vải sợi đay hoặc lanh được cắt một cái lỗ tròn chính giữa, tôi chui đầu qua đó, vải trùm kín tới quá đầu gối, họ buộc thêm cho một băng vải thay thắt lưng, rồi cho xỏ vào chân tôi một đôi giày vải. Có lẽ họ cũng làm y hệt như thế với Châu Long của tôi. Nhưng tất cả những phòng ngừa ấy cũng bằng thừa, vì bây giờ tôi chỉ thèm thuốc mà thôi.

Cuối cùng bữa tiệc no say cũng kết thúc. Tôi mới chỉ kịp nếm chừng hai chục món hảo hạng, một phần mười trong những thứ hảo hạng ấy. Hoàng hậu dẫn hai hoàng tử và Châu Long đến bên hồ nước thả đèn hoa đăng. Ánh đèn hắt lên khuôn mặt hai người đàn bà, đẹp kỳ ảo. Nhà vua đang có vẻ hưng phấn, ông ta nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế bọc nhung bên hiên lầu, ánh trăng soi sáng chiếc mũ gắn đầy vàng bạc, thi thoảng nó lại sáng loáng lên. Ông ta chỉ cho tôi chiếc ghế tương tự ở kế bên, thấp hơn một chút, cách ông ta một tấm mành trúc mỏng.

– Ta hy vọng ngươi cảm thấy thoải mái? – Nhà vua nhìn tôi dò hỏi qua tấm mành, tôi thấy đôi mắt ông ta ánh lên phản chiếu những chiếc đèn lồng rực rỡ gần đó.

– Tạ ơn hoàng thượng, thần rất thoải mái, rượu và thức ăn rất ngon ạ.

– Vậy sao ngươi có vẻ lơ đãng?

– Dạ không dám, thưa hoàng thượng, chỉ có điều…

– Cứ nói!

– Mỗi khi uống rượu ngon, cảm thấy thoải mái, hạ thần lại thèm thuốc ạ.

– Ha ha ha! Tưởng gì!

Hai cung nữ từ đâu xuất hiện, họ đặt lên bàn một thứ kỳ dị, tất nhiên cũng mạ vàng nốt. Tôi nhận ra nó chính là bàn đèn hút thuốc phiện, theo một mẫu thiết kế lạ lùng nhất tôi từng nhìn thấy.

Tôi không dám chối từ bổng lộc ấy của nhà vua. Mùi thơm ngậy xoắn xuýt khứu giác, hai cung nữ mồi thuốc phiện cho tôi, nâng chén trà nóng lên môi tôi, và sau đó dường như có một màn sương mờ che phủ đôi mắt tôi. Bấy giờ những cơn ảo giác mới thực sự xâm chiếm, khiến tôi mụ mẫm hoàn toàn, cơ thể như trôi nổi trên đỉnh một con sóng du dương êm ái nào đó. Hình như tôi đã mỉm cười, trước khi mọi thứ hoàn toàn tan biến, tôi tan biến, vào hư vô.

Khi tôi tỉnh dậy, không rõ là bao lâu sau. Lúc đó ánh trăng soi chếch bóng qua song cửa sổ, chính nó đã soi vào mắt và khiến tôi tỉnh giấc. Tôi mất một lúc để cố tìm hiểu điều gì đó, tôi chưa rõ mình đang ở đâu, rồi dần dần tôi bắt đầu nhớ lại mọi chuyện, vừa vui mừng vừa tiếc nuối, rằng có lẽ đó chỉ là một giấc mơ. Mặt trăng kia có lẽ chỉ là cái chao đèn compac 15W trong nhà vệ sinh phản chiếu qua tấm gương, chỉ cần tôi với tay qua bên phải là sẽ đụng vào hai đứa con gái sinh đôi đang ôm nhau ngủ, kế nữa là mẹ chúng, xộc xệch trong chiếc áo ngủ. Quờ tay sang bên trái, tôi sẽ vớ ngay được chiếc đèn ngủ cảm ứng, nó sẽ tự động bật lên, và giấc mơ ngọt ngào này sẽ kết thúc.

Trong chốc lát tôi không biết tay nào là tay trái.

Và tôi cũng không muốn biết nữa.

Những phần khác:

Vua xứ mù Vua xứ mù 2 Vua xứ mù 3 Vua xứ mù 4 Vua xứ mù 5 Vua xứ mù 6 Vua xứ mù 7 Vua xứ mù 8 Vua xứ mù 9 Vua xứ mù 10 Vua xứ mù 11 Vua xứ mù 12 Vua xứ mù 13 Vua xứ mù 14 Vua xứ mù 15 Vua xứ mù 16

Bình luận về bài viết này