Truyện ngắn.
Tất cả họ đều đổ lỗi lên đầu tôi, vì tôi mà nàng ra thế này.
Tôi vừa bay một chuyến dài. Tôi gặp nàng lần đầu cũng ở sân bay, do một người bạn giới thiệu. Nàng bầu bĩnh với mái tóc xoăn tự nhiên, đôi mắt mở to và đôi mày cong không tỉa tót. Tôi chúa ghét phụ nữ tỉa hay phun lông mày. Nàng toát ra vẻ dịu dàng và ngỡ ngàng. Chỉ thoáng nhìn tôi đã ưa, và tôi cũng biết nàng thuộc về nơi khác, nơi mà những kẻ như tôi không sống nổi. Đó chính là nơi tôi vừa đặt chân xuống đây, chính là Sài Gòn, cái tên cũ kỹ mà lạ lẫm, tôi đến trong tiếng gầm rú của phi cơ, trong bầu không khí nóng nực của phương Nam. Tôi chưa biết cái gì sẽ đến. Chuyến bay khiến tôi mệt mỏi ủ rũ, thoáng hối tiếc đã bỏ dở công việc để đi theo một tình cảm mơ hồ, cô gái ấy, ở ngay kia – Nàng có lẽ không còn biết mệt mỏi là gì, khiến tôi lại càng nhớ đến vẻ yếu đuối của nàng khi còn ở Hà Nội.
Khi ở Hà Nội, nàng là khách và tôi là chủ. Còn bây giờ thì ngược lại. Tôi bỗng nghĩ đến tình trạng hiện nay của nàng. Những phán xét của kẻ khác liệu có chạm tới nàng? Tôi nghĩ là không đâu, nàng đã không còn bận tâm nghe ai nói gì nữa.
“Bao giờ thì cậu ra Hà Nội?” – Người ta đã hỏi tôi câu ấy ngay khi tôi còn đang ở Hà Nội và chuẩn bị đi Sài Gòn. Rồi vừa ra đến cổng phi trường ai đó gọi điện lặp lại câu hỏi đó. Tôi tắt máy điện thoại. Tôi chỉ là một cá nhân nhợt nhạt trên hành tinh hơn sáu tỉ người này, việc tôi cắt đứt liên lạc với thế giới trong một thời gian chẳng có nghĩa lý gì cả. Tôi chỉ là một cái tên gọi, một trò bỡn cợt. Tôi không muốn nghĩ đến lúc quay về cuộc sống lầm than buồn tẻ nơi đó nữa, tôi chỉ cần được vài ngày yên lành bên cạnh nàng, nhìn ngắm nàng lần cuối, và chờ xem tôi sẽ đi đến đâu. Đi đâu chẳng hề chi, miễn là đi theo nàng.
Người yêu của nàng lon ton ra đón, trông sạch sẽ như một tờ giấy trắng. Có lẽ anh ta làm tình với nàng cũng sạch sẽ, ngắn gọn, và mỏng như tờ giấy vậy. Ý nghĩ ấy khiến tôi đau đớn. Nàng như một bông hoa trên bàn thờ sẽ héo tàn. Có ai đó ví cái giường giống như điện thờ ái tình.
Có thể nàng chưa từng làm tình với gã trai sạch sẽ kia. Nhưng nàng đính hôn rồi mà. Nàng nói về chuyện đó khi chúng tôi đang ở đâu đó vùng Tây Bắc, trên một cung đường vắng. Tôi nhớ khi đó cả vũ trụ bỗng trở nên ảm đạm, và vì choáng váng thất vọng tôi đã muốn đánh tay lái chiếc xe để tôi và nàng bay xuống vực. Có lẽ tôi và nàng có với nhau vài giây riêng tư trước khi chạm đáy vực.
Tôi nhớ bầu trời trắng mùa Đông Hà Nội, chúng tôi đi cùng nhau dưới những cành bàng khô, dưới những cơn mưa phùn, lầm lũi trong thành phố, chìm trong làn mưa bụi là những nóc nhà lúp xúp hay một tháp chuông nhà thờ vắng vẻ. Tôi kẹp tay nàng vào nách, hai đứa đi lang thang qua những căn biệt thự cũ kỹ được vây quanh bởi khu vườn hoang um tùm đầy lá mục. Nó gợi đến cái chết, sự quên lãng, một nỗi buồn vô hạn và tuyệt vọng. Khi đó tôi rủ nàng ra đi, đến những vùng xa xôi hẻo lánh, như thể chúng tôi chạy trốn.
Chúng tôi đã đi ngay sau đó, vội vã sống cho hết những ngày ngắn ngủi bên nhau dưới một thác nước giá lạnh đổ xuống miên man bất tận, chúng tôi dừng lại bất cứ nơi đâu, như những kẻ du mục. Khi đó nàng như một con nai rừng nhảy nhót thôi miên tôi, bên thác nước ma quái ấy. Tiếng la hét của nàng mất hút trong thác đổ.
Tôi như nhìn thấy nụ cười của nàng khi ấy. Mắt tôi nhoè đi trong run rẩy đường băng. Tôi sẽ đưa nàng về nhà, về cái nơi mà nàng thuộc về, an toàn. Tôi đã đưa nàng đi khắp miền hoang dại thì chính tôi sẽ đưa nàng về.
Tôi sẽ quay lại đó tìm nàng.
***
Khi quay lại tìm nàng tôi bắt gặp một cô gái lướt qua trên đường.
Tôi chỉ nhớ là cô ta trông rất đẹp và có vẻ gì đó quen thuộc, như thể trước kia tôi đã từng gặp đâu đó. Cô ta hỏi tôi có gặp bạn trai cô trên đường hay không, tôi nói tôi cũng đang đi tìm bạn gái tôi, thế rồi chúng tôi lướt qua nhau. Cô ta đi lên vách núi tối thẫm còn tôi đi xuống thác nước tìm nàng, trong nhá nhem trời tối núi rừng. Tôi chợt sởn gai ốc nghĩ rằng cô ta là một bóng ma cô hồn. Đẹp một cách ma quái! Cô ta thật sự không bình thường. Làm gì có ai khùng điên lọ mọ ở cái nơi âm u heo hút vào cái lúc như thế này. Cái cách mà cô ta lướt qua tôi như một cơn gió lạnh kia nữa. Có lẽ đầu óc tôi mụ mị mất rồi. Tôi quay lại nhìn về phía vách núi, lại thấy nổi gai ốc. Phía đó chỉ có gió ù ù hay mơ hồ tiếng thác nước âm u vọng lại. Tôi phải xuống dưới thác nước tìm nàng, chắc nàng còn đợi tôi dưới đó, hay có lẽ nàng đang đi tìm tôi.
Đường xuống thác nước là những bậc đá ướt rêu trơn trượt, tôi dò dẫm từng bước trong thứ ánh sáng hấp hối trên đỉnh núi. Tiếng thác nước đổ sầm sập mỗi lúc to hơn, phía ấy tối tăm và hơi lạnh mù sương bốc lên thấm ướt áo tôi. Tôi run rẩy nhắm mắt đưa chân vì chẳng còn nhìn thấy gì nữa, chỉ còn hình ảnh của nàng nhảy nhót bên bờ vực thác như đốm lửa đỏ soi rọi những ý nghĩ đen tối mờ mịt của tôi. Nàng như một chút hơi ấm cuối cùng của tôi.
Tôi nhắm mắt lại quay cuồng, hình như tôi đứng trên cây cầu treo bắc qua khe núi, phía dưới sâu hun hút đen ngòm. Có lẽ cây cầu đung đưa mạnh, sợi cáp mà tôi bám tay vào lạnh toát, sần sùi, cứng đơ. Tôi gào tên nàng, nhưng chính tôi cũng không nghe thấy tiếng của tôi nữa. Sao nàng không trả lời tôi? Tôi quay lại đây vì nàng kia mà?
Tôi bước về phía trước, có một bóng trắng nhờ nhờ đung đưa ở đó, có lẽ đó là nàng. Tôi thò tay vào túi lôi bao diêm ra, tôi sẽ nhóm lửa sưởi ấm cho nàng và đưa nàng về.
Khi xoè diêm lên soi cái bóng trắng ấy, tôi như hoá đá. Đó là một tờ thông báo tạm bợ trên bìa trắng về một cô gái trẻ trượt chân ngã xuống thác nước chưa tìm thấy xác, cảnh báo nguy hiểm.
***
Bo-Mo bảo tôi: “Mày không chết là may lắm”
Họ ngồi chồm hỗm bên đống lửa. Họ là người H’Mông. Họ đã cứu tôi thoát chết. Hoặc là tôi đã chết và đang gặp những linh hồn lang thang. Khuôn mặt họ bập bùng ánh lửa. Tôi nhớ hôm nào đó chúng tôi chơi trò bói chén, lúc đó tôi buồn ngủ rũ rượi, nhưng nàng rất hào hứng, chúng tôi gọi hồn và có một linh hồn tên là Bo-Mo đã hiện lên
. Liệu có phải là Bo-Mo này không? Hay tôi nhầm lẫn với một thày mo nào khác? Có lẽ họ nhặt tôi ướt sũng dưới chân thác, suýt chết cóng, co quắp. Họ nói những lời thì thào như những cơn gió đang lùa ngoài thung lũng xa kia, như lời thở than bất tận. Tôi lờ mờ hiểu rằng tôi và nàng đã gặp tai nạn sao đó, đã rơi tự do như chiếc xe lao xuống vực, hay khi chụp ảnh bên thác nước, cơn lốc xoáy đã nhấc chúng tôi xuống cái họng đen ngòm ầm ầm thác đổ kia. Chiếc ô mà nàng cầm tạo dáng để tôi chụp ảnh bay lên không trung nhẹ như một chiếc lông chim, nó bay mãi, bay mãi.
Họ lại hỏi tôi: “Mày có gặp nó không? Nó có hỏi mày không?”
Tôi thều thào: “Ai cơ?”
Bo-Mo bảo: “Con ma dưới thác ấy, nó đẹp lắm, gặp ai nó cũng rủ xuống thác”
Ánh lửa soi những gò má họ, làm nổi bật bên cạnh những hốc mắt trũng tối om, nom kỳ quái. Tôi không nhớ được khuôn mặt nàng và bóng hình con ma đẹp kỳ lạ kia.
Rồi tôi sẽ tìm thấy nàng ngay thôi, tôi sẽ tìm thấy hơi ấm của nàng còn lưu lại trên những tảng đá mà gót chân nàng đặt lên. Hoặc tôi sẽ tìm thấy hơi ấm của nàng trong dòng nước lạnh lẽo âm u kia. Rồi tôi sẽ đưa nàng về nhà bên vị hôn phu của nàng. Nơi ấy tuy xa xôi nhưng cũng rất gần, ngay đây thôi, như vực thác kia.
Ở đâu đó xa xôi có một thác nước, bên những đỉnh núi bốn mùa mây phủ. Có lẽ nó sẽ mãi còn đó, sẽ mãi còn hoang vắng như tôi và nàng trên cõi đời này.