dangthieuquang

Archive for Tháng Chín, 2007|Monthly archive page

Một nơi hoang vắng

In Uncategorized on Tháng Chín 30, 2007 at 11:45 sáng

Truyện ngắn.

Tất cả họ đều đổ lỗi lên đầu tôi, vì tôi mà nàng ra thế này.

Tôi vừa bay một chuyến dài. Tôi gặp nàng lần đầu cũng ở sân bay, do một người bạn giới thiệu. Nàng bầu bĩnh với mái tóc xoăn tự nhiên, đôi mắt mở to và đôi mày cong không tỉa tót. Tôi chúa ghét phụ nữ tỉa hay phun lông mày. Nàng toát ra vẻ dịu dàng và ngỡ ngàng. Chỉ thoáng nhìn tôi đã ưa, và tôi cũng biết nàng thuộc về nơi khác, nơi mà những kẻ như tôi không sống nổi. Đó chính là nơi tôi vừa đặt chân xuống đây, chính là Sài Gòn, cái tên cũ kỹ mà lạ lẫm, tôi đến trong tiếng gầm rú của phi cơ, trong bầu không khí nóng nực của phương Nam. Tôi chưa biết cái gì sẽ đến. Chuyến bay khiến tôi mệt mỏi ủ rũ, thoáng hối tiếc đã bỏ dở công việc để đi theo một tình cảm mơ hồ, cô gái ấy, ở ngay kia – Nàng có lẽ không còn biết mệt mỏi là gì, khiến tôi lại càng nhớ đến vẻ yếu đuối của nàng khi còn ở Hà Nội.

Khi ở Hà Nội, nàng là khách và tôi là chủ. Còn bây giờ thì ngược lại. Tôi bỗng nghĩ đến tình trạng hiện nay của nàng. Những phán xét của kẻ khác liệu có chạm tới nàng? Tôi nghĩ là không đâu, nàng đã không còn bận tâm nghe ai nói gì nữa.

“Bao giờ thì cậu ra Hà Nội?” – Người ta đã hỏi tôi câu ấy ngay khi tôi còn đang ở Hà Nội và chuẩn bị đi Sài Gòn. Rồi vừa ra đến cổng phi trường ai đó gọi điện lặp lại câu hỏi đó. Tôi tắt máy điện thoại. Tôi chỉ là một cá nhân nhợt nhạt trên hành tinh hơn sáu tỉ người này, việc tôi cắt đứt liên lạc với thế giới trong một thời gian chẳng có nghĩa lý gì cả. Tôi chỉ là một cái tên gọi, một trò bỡn cợt. Tôi không muốn nghĩ đến lúc quay về cuộc sống lầm than buồn tẻ nơi đó nữa, tôi chỉ cần được vài ngày yên lành bên cạnh nàng, nhìn ngắm nàng lần cuối, và chờ xem tôi sẽ đi đến đâu. Đi đâu chẳng hề chi, miễn là đi theo nàng.

Người yêu của nàng lon ton ra đón, trông sạch sẽ như một tờ giấy trắng. Có lẽ anh ta làm tình với nàng cũng sạch sẽ, ngắn gọn, và mỏng như tờ giấy vậy. Ý nghĩ ấy khiến tôi đau đớn. Nàng như một bông hoa trên bàn thờ sẽ héo tàn. Có ai đó ví cái giường giống như điện thờ ái tình.

Có thể nàng chưa từng làm tình với gã trai sạch sẽ kia. Nhưng nàng đính hôn rồi mà. Nàng nói về chuyện đó khi chúng tôi đang ở đâu đó vùng Tây Bắc, trên một cung đường vắng. Tôi nhớ khi đó cả vũ trụ bỗng trở nên ảm đạm, và vì choáng váng thất vọng tôi đã muốn đánh tay lái chiếc xe để tôi và nàng bay xuống vực. Có lẽ tôi và nàng có với nhau vài giây riêng tư trước khi chạm đáy vực.

Tôi nhớ bầu trời trắng mùa Đông Hà Nội, chúng tôi đi cùng nhau dưới những cành bàng khô, dưới những cơn mưa phùn, lầm lũi trong thành phố, chìm trong làn mưa bụi là những nóc nhà lúp xúp hay một tháp chuông nhà thờ vắng vẻ. Tôi kẹp tay nàng vào nách, hai đứa đi lang thang qua những căn biệt thự cũ kỹ được vây quanh bởi khu vườn hoang um tùm đầy lá mục. Nó gợi đến cái chết, sự quên lãng, một nỗi buồn vô hạn và tuyệt vọng. Khi đó tôi rủ nàng ra đi, đến những vùng xa xôi hẻo lánh, như thể chúng tôi chạy trốn.

Chúng tôi đã đi ngay sau đó, vội vã sống cho hết những ngày ngắn ngủi bên nhau dưới một thác nước giá lạnh đổ xuống miên man bất tận, chúng tôi dừng lại bất cứ nơi đâu, như những kẻ du mục. Khi đó nàng như một con nai rừng nhảy nhót thôi miên tôi, bên thác nước ma quái ấy. Tiếng la hét của nàng mất hút trong thác đổ.

Tôi như nhìn thấy nụ cười của nàng khi ấy. Mắt tôi nhoè đi trong run rẩy đường băng. Tôi sẽ đưa nàng về nhà, về cái nơi mà nàng thuộc về, an toàn. Tôi đã đưa nàng đi khắp miền hoang dại thì chính tôi sẽ đưa nàng về.

Tôi sẽ quay lại đó tìm nàng.

***

Khi quay lại tìm nàng tôi bắt gặp một cô gái lướt qua trên đường.

Tôi chỉ nhớ là cô ta trông rất đẹp và có vẻ gì đó quen thuộc, như thể trước kia tôi đã từng gặp đâu đó. Cô ta hỏi tôi có gặp bạn trai cô trên đường hay không, tôi nói tôi cũng đang đi tìm bạn gái tôi, thế rồi chúng tôi lướt qua nhau. Cô ta đi lên vách núi tối thẫm còn tôi đi xuống thác nước tìm nàng, trong nhá nhem trời tối núi rừng. Tôi chợt sởn gai ốc nghĩ rằng cô ta là một bóng ma cô hồn. Đẹp một cách ma quái! Cô ta thật sự không bình thường. Làm gì có ai khùng điên lọ mọ ở cái nơi âm u heo hút vào cái lúc như thế này. Cái cách mà cô ta lướt qua tôi như một cơn gió lạnh kia nữa. Có lẽ đầu óc tôi mụ mị mất rồi. Tôi quay lại nhìn về phía vách núi, lại thấy nổi gai ốc. Phía đó chỉ có gió ù ù hay mơ hồ tiếng thác nước âm u vọng lại. Tôi phải xuống dưới thác nước tìm nàng, chắc nàng còn đợi tôi dưới đó, hay có lẽ nàng đang đi tìm tôi.

Đường xuống thác nước là những bậc đá ướt rêu trơn trượt, tôi dò dẫm từng bước trong thứ ánh sáng hấp hối trên đỉnh núi. Tiếng thác nước đổ sầm sập mỗi lúc to hơn, phía ấy tối tăm và hơi lạnh mù sương bốc lên thấm ướt áo tôi. Tôi run rẩy nhắm mắt đưa chân vì chẳng còn nhìn thấy gì nữa, chỉ còn hình ảnh của nàng nhảy nhót bên bờ vực thác như đốm lửa đỏ soi rọi những ý nghĩ đen tối mờ mịt của tôi. Nàng như một chút hơi ấm cuối cùng của tôi.

Tôi nhắm mắt lại quay cuồng, hình như tôi đứng trên cây cầu treo bắc qua khe núi, phía dưới sâu hun hút đen ngòm. Có lẽ cây cầu đung đưa mạnh, sợi cáp mà tôi bám tay vào lạnh toát, sần sùi, cứng đơ. Tôi gào tên nàng, nhưng chính tôi cũng không nghe thấy tiếng của tôi nữa. Sao nàng không trả lời tôi? Tôi quay lại đây vì nàng kia mà?

Tôi bước về phía trước, có một bóng trắng nhờ nhờ đung đưa ở đó, có lẽ đó là nàng. Tôi thò tay vào túi lôi bao diêm ra, tôi sẽ nhóm lửa sưởi ấm cho nàng và đưa nàng về.

Khi xoè diêm lên soi cái bóng trắng ấy, tôi như hoá đá. Đó là một tờ thông báo tạm bợ trên bìa trắng về một cô gái trẻ trượt chân ngã xuống thác nước chưa tìm thấy xác, cảnh báo nguy hiểm.

***

Bo-Mo bảo tôi: “Mày không chết là may lắm”

Họ ngồi chồm hỗm bên đống lửa. Họ là người H’Mông. Họ đã cứu tôi thoát chết. Hoặc là tôi đã chết và đang gặp những linh hồn lang thang. Khuôn mặt họ bập bùng ánh lửa. Tôi nhớ hôm nào đó chúng tôi chơi trò bói chén, lúc đó tôi buồn ngủ rũ rượi, nhưng nàng rất hào hứng, chúng tôi gọi hồn và có một linh hồn tên là Bo-Mo đã hiện lên
. Liệu có phải là Bo-Mo này không? Hay tôi nhầm lẫn với một thày mo nào khác? Có lẽ họ nhặt tôi ướt sũng dưới chân thác, suýt chết cóng, co quắp. Họ nói những lời thì thào như những cơn gió đang lùa ngoài thung lũng xa kia, như lời thở than bất tận. Tôi lờ mờ hiểu rằng tôi và nàng đã gặp tai nạn sao đó, đã rơi tự do như chiếc xe lao xuống vực, hay khi chụp ảnh bên thác nước, cơn lốc xoáy đã nhấc chúng tôi xuống cái họng đen ngòm ầm ầm thác đổ kia. Chiếc ô mà nàng cầm tạo dáng để tôi chụp ảnh bay lên không trung nhẹ như một chiếc lông chim, nó bay mãi, bay mãi.

Họ lại hỏi tôi: “Mày có gặp nó không? Nó có hỏi mày không?”

Tôi thều thào: “Ai cơ?”

Bo-Mo bảo: “Con ma dưới thác ấy, nó đẹp lắm, gặp ai nó cũng rủ xuống thác”

Ánh lửa soi những gò má họ, làm nổi bật bên cạnh những hốc mắt trũng tối om, nom kỳ quái. Tôi không nhớ được khuôn mặt nàng và bóng hình con ma đẹp kỳ lạ kia.

Rồi tôi sẽ tìm thấy nàng ngay thôi, tôi sẽ tìm thấy hơi ấm của nàng còn lưu lại trên những tảng đá mà gót chân nàng đặt lên. Hoặc tôi sẽ tìm thấy hơi ấm của nàng trong dòng nước lạnh lẽo âm u kia. Rồi tôi sẽ đưa nàng về nhà bên vị hôn phu của nàng. Nơi ấy tuy xa xôi nhưng cũng rất gần, ngay đây thôi, như vực thác kia.

Ở đâu đó xa xôi có một thác nước, bên những đỉnh núi bốn mùa mây phủ. Có lẽ nó sẽ mãi còn đó, sẽ mãi còn hoang vắng như tôi và nàng trên cõi đời này.

Chuyến tàu lúc nửa đêm

In Uncategorized on Tháng Chín 29, 2007 at 1:25 chiều

Truyện ngắn

Tôi cảm thấy cô ta, khi cô ta bước vào khoang giường nằm. Chỉ có tôi và cô ta. Tôi còn chìm vào giấc ngủ một lúc nữa, cho đến khi đâu đó le lói trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ tôi nhận ra cô ta là một người đàn bà đẹp.

Tôi cảm thấy có lỗi, có gì đó không đúng, nếu cứ tiếp tục ngủ như thế này, nó trái với cái nguyên lý vận hành mà tạo hoá áp đặt cho một gã đàn ông. Giống như một cái đồng hồ hẹn giờ phải đổ chuông, đúng vào cái thời khắc đã được định trước ấy. Mọi chuyện phải như vậy, không thể khác được, nếu khác đi nghĩa là cái cỗ máy tinh vi ấy nó đã có gì đó trục trặc ở bên trong. Không phải con người chính là một cỗ máy tinh vi kỳ diệu sao?

* * *

Cái ý thức mù mờ ấy từ từ chuyển hoá thành một dạng năng lượng tinh thần, rồi như thể nó biến thành một cốc cà phê đặc sánh khiến tôi tỉnh cả ngủ. Tôi chưa hề nhìn thấy cô ta. Chưa hề, tôi ngủ ngay từ lúc đặt lưng xuống cái giường này khi đoàn tàu rời nhà ga đầu tiên.

Cô ta lên tàu ở ga tiếp theo, khi chuyến tàu du lịch này dừng lại, đó là ga xép của một thị trấn nhỏ trong hành trình. Nhưng cô ta đã ở trong tâm trí tôi như thể tôi đã biết rất rõ về cô ta. Đó là một người đàn bà ba mươi tám tuổi, mới ly dị ông chồng vào tháng tư năm ngoái, ông ta đã bị toà xử tội tham nhũng. Cô ta có một đứa con gái nhỏ mới học lớp ba.

Cô ta vừa đi thăm ông chồng đang bóc cuốn lịch đầu tiên trong vô số cuốn lịch mà ông ta sẽ còn phải bóc những năm sau này. Tôi biết những điều này về cô ta ngay từ khi đó hay sau này không rõ nữa, mọi việc đâu có cần trình tự.

Hiện giờ cô ta đang ở đây, tự do, giống như tôi, như một con chim sổ lồng.

Và quan trọng hơn cả, cô ta là một người đàn bà đang khao khát tình yêu. Đừng hỏi tại sao. Hỏi như thế giống như hỏi cớ sao người ta khát vậy. Đôi mắt cô ta rực sáng nhìn gã đàn ông trẻ hơn cô ta bốn tuổi, đang nằm ngủ vô tư lự trong khoang giường nằm bốn chỗ, mà như thể cả đoàn tàu này chỉ có hai người. Tôi và cô ta.

Mùi nước hoa sang trọng và sự trải đời, một chút mệt mỏi của người đàn bà đang thèm khát hơi đàn ông, sau những năm tháng ông chồng mải mê chạy theo đám gái non rẻ tiền bỏ rơi người đàn bà đẹp. Một hơi thở dài nhè nhẹ và tia nhìn lặng lẽ trong bóng tối. Những tiếng sột soạt và mùi hương đàn bà xâm chiếm toa tàu.

* * *

– Chào chị – Tôi bắt đầu như thế.

– Chào anh – Cô ta đáp lại, cô ta chờ đợi điều đúng như thế.

Tôi nhấc chiếc va ly của cô ta lên, đặt yên vị nó ở ngăn hành lý. Đó là hành động đương nhiên của một thằng đàn ông. Dù cho cái va ly đẹp đẽ kia chẳng mấy nặng nề. Cô ta thừa sức nhấc cái va ly thậm chí nặng gấp đôi như thế lên, nhưng cô ta chờ tôi làm việc đó. Tất nhiên rồi.

– Cảm ơn anh! – Cô ta nói điều tôi đã biết trước.

– Không có chi – Tôi mỉm cười đáp lại, đúng như điều mà cô ta cũng đã đoán trước.

Tôi dạn dĩ ngắm nhìn kỹ khuôn mặt cô ta, cơ thể cô ta, trong khi những ánh đèn đâu đó hắt qua ô cửa sổ toa tàu loang loáng chiếu vào. Hình như tôi hơi mỉm cười ngạo nghễ, với cái tình thế độc chiếm cô ta trong cuộc hành trình này. Với một người đàn bà đẹp và trải đời, hãy tỏ ra buông tuồng ngay, như một gã đàn ông vẫn thường cư xử. Nếu không làm thế, nó sẽ như là một sự xúc phạm cái dáng vẻ quyến rũ gợi tình của cô ta.

Mớ tóc xoăn mềm mại của cô ta thả xuống bờ vai kia, làn da trắng mịn màng, cùng với mùi hương thơm cơ thể và mùi nước hoa đắt tiền, đôi môi ướt hé mở, trong cái thứ ánh sáng nhập nhoạng đầy kịch tính, như một trường đoạn phim trong một tác phẩm điện ảnh kinh điển vậy. Tôi không thể cư xử khác đi được, và tôi buột miệng nói ra cái ý nghĩ của mình.

– Chị đẹp quá! – Tôi đã nói thế.

– Thật sao? – Cô ta chớp chớp hàng mi cong.

* * *

Dù tỏ ra chút bối rối, nhưng thực ra cô ta không hề bất ngờ. Cô ta đã biết tôi sẽ nói thế. Dường như cô ta có chút xao xuyến. Và dù trong đời cô ta chắc đã từng nghe nhiều lời tán dương hoa mỹ từ đàn ông, nó cũng không giống như cái cách mà tôi thốt ra, trong khung cảnh chúng tôi đang di chuyển với tốc độ chừng 60 hay 80km/h, trong đêm tối mịt mùng, và thi thoảng những ánh đèn buồn thảm vàng vọt từ khu phố huyện bên ngoài kia lọt vào khoang tàu, soi ánh mắt cô ta loang loáng. Mắt cô ta ngân ngấn nước. Cô ta khóc ư? Hay đôi mắt cô ta luôn ướt?

– Chị đẹp quá!

– Thật sao?

Tôi không nói thêm gì nữa. Tôi chỉ mỉm cười lặng lẽ tận hưởng vẻ đẹp của cô ta, chúng tôi nhìn nhau, đối diện, nửa sáng nửa tối, trong một trạng thái mê đắm và không một ai muốn kết thúc. Nó gần như một thái độ có gì đó hơi thách thức lẫn nhau. Như thể cô ta thì thầm: “Nào, anh hãy cho thấy anh sẽ làm những gì tiếp theo, và anh có thể đi đến đâu?”

* * *

Người nữ nhân viên soát vé thô bạo kéo cánh cửa trượt ngang và dường như cô ta hơi giật mình khi thấy chúng tôi đang im lặng đối diện nhau. Có lẽ người nhân viên này cảm nhận được cái không khí đầy kích động mà chúng tôi đang tạo ra, như tôi và cô ta đang cảm nhận, như thể đó là một thứ trạng thái tinh thần quá mạnh mẽ, dễ lây lan, hoặc là đâu đó dưới chiếc váy kia, người đàn bà đẹp đang ẩm ướt như tôi đang cảm thấy. Trong không khí hẳn thấm đẫm sự gợi tình, một mùi hương không tên đang xâm chiếm mọi thứ.

Sau khi xong nhiệm vụ soát vé, không còn gì để làm, nữ nhân viên kia bỏ đi với ánh mắt đầy ngờ vực. Tôi nhếch mép cười khẩy bấm cái khoá chốt cánh cửa lại. Nó chẳng mấy tác dụng, nhưng cũng khiến cho không gian trở nên riêng tư hơn một chút.

Tôi không hỏi gì người đàn bà đó. Tôi biết cô ta như tôi cần biết, vừa đủ. Tôi đáp lại những câu hỏi của cô ta bằng những cái lắc đầu hay gật đầu, bằng ánh mắt chiêm ngưỡng đôi môi kia mấp máy, bộ ngực đầy đặn kia mà chiếc váy khoét rộng cổ khoe ra, chập chờn sáng tối. Cô ta cần phải nói gì đó, bất cứ cái gì khoả lấp sự trơ tráo của tôi, để tôi mặc sức ngắm cô ta trong sự ham muốn trỗi dậy mà cô ta có thể cảm nhận được.

Tôi sẽ làm gì đây? Không lẽ cứ cười như một thằng ngớ ngẩn suốt cả đêm? Tôi choàng tấm chăn của mình cho người đàn bà đẹp rồi mở cửa đi về phía đầu toa tàu lấy tấm chăn khác. Dù tiết trời đã cuối thu, toa tàu này vẫn chạy máy điều hoà, không khí se lạnh. Tôi nghĩ đến hơi ấm cơ thể người đàn bà kia.

Tôi có thể nghĩ đến cái gì khác cơ chứ? Tôi chỉ là một gã đàn ông ba mươi tư tuổi, chẳng có chi đặc biệt, một người lữ hành trong hành trình mờ mịt không định trước này. Tôi chẳng hy vọng gì nhiều từ những cuộc phiêu lưu tình ái, nhưng tôi có quyền si mê đàn bà đẹp như tôi vốn là vậy.

Khi tôi quay về khoang của mình, dường như cô ta đã ngủ, khuôn mặt quay về phía giường tôi. Cô ta theo dõi tôi qua đôi mi khép hờ. Tôi thì thào người đẹp hãy ngủ đi, điều gì đến rồi sẽ phải đến, lời thì thào ấy lẫn trong tiếng rít man dại của đoàn tàu xé gió, tiếng cành cạch đều đặn của bánh xe nghiến lên đường ray. Nhưng tôi biết cô ta nghe thấy, và cô ta đọc được từng ý nghĩ của tôi, từng cơn sóng ham muốn đang trỗi dậy.

Tôi nằm thẳng ngay ngắn, tấm chăn còn gấp tư đắp hờ hững, hai tay đặt trên bụng. Tất nhiên tôi không ngủ, mà tôi mông lung nghĩ đến những viễn cảnh hoan lạc. Thẳng thắn mà nói, tôi có thể tưởng tượng ra cái gì hơn nữa?

Tôi ngồi dậy, bó gối ngắm người đàn bà xa lạ mà tôi tin là tôi biết rõ cô ta, cũng như cô ta biết rõ tôi, ít ra trong cái cuộc hành trình kỳ lạ này, nơi mà sự phiêu lưu dễ dàng đến với con người ta nhất, dù là một kẻ tầm thường như tôi, với tất cả sự đồng loã và tình cờ của số phận khi chỉ có tôi và cô ta trong khoang này, chỉ tôi và cô ta còn tồn tại trên đoàn tàu, tất cả đã ngủ say, đã chìm vào quên lãng, cả thế giới này cũng vậy.

Cô ta từ từ mở mắt ra nhìn tôi.

Tôi sang ngồi bên cạnh cô ta. Tôi cúi xuống dò hỏi. Cô ta chờ đợi. Tôi đặt ngón tay lên mớ tóc mai của cô ta, vuốt ve gò má ấy. Cô ta vẫn im lặng chờ đợi. Tôi cúi xuống hôn cô ta. Như thể có một luồng điện tê dại chạy dọc cơ thể của chúng tôi, một cơn sóng thần cuốn phăng tôi và cô ta đi, quay cuồng, mê mải, không biết nó kéo dài bao lâu. Cho đến khi cô ta nhẹ nhàng đẩy tôi ra, với đôi môi vẫn hé mở và hơi thở dồn dập gấp gáp.

Không phải là bây giờ, trong cái khoang tàu này, khi mà người nhân viên soát vé có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Tôi quay về chỗ của mình, tủm tỉm cười, và chợp mắt lúc nào không hay.

***

Tôi nói với cô ta là sẽ thuê một căn phòng nhà nghỉ đâu đó ngay gần ga, khi chúng tôi xuống tàu. Cô ta im lặng đi theo tôi. Tôi xách va ly của cô ta, tay kia xách chiếc cặp da của mình. Tôi chọn nhà nghỉ nom tươm tất nhất, cũng chẳng có gì nhiều để lựa chọn. Tôi và cô ta chỉ cần một căn phòng, có giường, mà không lo nơm nớp cánh cửa bị mở xịch ra một cách thô lỗ bất ngờ như trên tàu, vậy thôi.

Người trực quầy lễ tân lờ đờ ngủ gật đưa chúng tôi chìa khoá phòng 312, thậm chí chẳng hỏi giấy tờ tùy thân. Chúng tôi đi lên cầu thang, xuyên qua hành lang hẹp tù mù ánh đèn vàng, với những tiếng động kỳ bí phát ra sau những cánh cửa. Một đôi trai gái nào đó đang truy hoan, với những tiếng rên rỉ to quá mức cần thiết. Tiếng nước xả bồn cầu kêu òng ọc trong những ống nhựa chạy lộn xộn trên trần nhà.

Tiếng ngáy của một gã nào đó như ếch ương sau mưa rào. Tiếng bước chân đi lại xa xăm. Những âm thanh vang vọng qua lại trong hành lang, tiếng sột soạt quần áo. Mùi xà phòng rẻ tiền. Mùi nhà nghỉ. Mùi giống đực và giống cái. Tôi liếc cô ta, cánh mũi cô ta đang căng lên, đôi tai cô ta dường như cũng vậy. Tôi mỉm cười ôm lấy eo lưng mềm mại của cô ta. Cô ta bám lấy cánh tay tôi vẻ tin cậy và đồng loã.

Chúng tôi bước đến cánh cửa phòng 312. Tôi tra chìa khoá xoay nhẹ và đẩy cửa bước vào. Cái thứ mùi chăn đệm và điều hòa không khí, của những cặp khách vãng lai nào đó, giống như chúng tôi, họ từng đến đây và để lại dấu vết như thế, rồi mùi nước hoa xịt phòng rẻ tiền trộn lẫn mùi nước hoa đắt tiền của cô ta. Tất cả ùa vào khứu giác.

Tôi đặt hành lý xuống, tay sờ soạng bật công tắc đèn. Cô ta đang đứng lưỡng lự ở ngay cửa ra vào. Một tay cầm chiếc túi nhỏ bằng da. Tôi mỉm cười đứng sang một bên. Cô ta tiến lên mấy bước. Dưới ánh đèn neon sáng trắng, lạnh lẽo nhợt nhạt, hình dáng quyến rũ của cô ta như thuộc về một thế giới khác, xa lạ và kiêu kỳ, sang trọng.

Thế giới này là thế giới nào?

Cô ta quay lại nhìn tôi. Và tôi bỗng thấy cô ta khác hẳn khi chúng tôi nhìn nhau mê đắm trong thứ ánh sáng chớp chớp nhập nhoạng trên tàu, hay cái cảm giác như bị điện giật, chóng mặt, khi tôi hôn cô ta nữa, nó biến đâu mất. Cô ta đẹp, rất đẹp là đằng khác, một cách rõ ràng hơn, nhưng cũng lại kỳ lạ hơn. Thậm chí tôi nhìn thấy cả đáy mắt cô ta, với cái vẻ bề ngoài ướt át loang loáng như luôn tràn đầy.

Tôi chốt cửa phòng, tắt đèn, khung cảnh trở lại giống như khi còn ở trên tàu. Tôi cảm thấy cô ta đang chuyển động, còn bóng tối tĩnh lặng vây quanh, mềm mại, uyển chuyển. Đâu đó ngoài kia có những chiếc xe tải chạy qua, khiến cho căn phòng rung chuyển, ánh đèn pha loang loáng hắt qua rèm cửa sổ. Dường như tiếng loa từ phía nhà ga vọng về xa xăm, tôi không thể nghe rõ họ đang nói gì, nhưng có lẽ tàu đang vào ga.

* * *

Tôi cảm thấy nụ hôn của cô ta phớt trên môi, hơi thở thơm tho, làn môi mềm ướt át. Con tàu phanh dúi dụi, tôi choàng tỉnh.

Có tiếng loa rè rè của nhà ga, tiếng van xả hơi từ những toa xe. Tôi kịp nhận ra bóng cô ta bước vội khỏi khoang tàu, mùi nước hoa thoang thoảng. Một giấc mơ ngọt ngào, hay chuyện đó đã thực sự xảy ra?

Trên sân ga ánh đèn cao áp bàng bạc, bóng cô ta lướt qua, bước chân ngập ngừng. Trước khi xa khuất cô ta dừng lại ngoái nhìn về phía tôi. Bất giác tôi đưa tay lên khẽ chạm vào đôi môi. Có lẽ cô ta đã mỉm cười, rồi quay lưng bước đi.

Tàu lại từ từ lăn bánh, mọi thứ xa dần, xa dần. Chẳng biết tôi có ngủ lại được nữa hay không, đêm thì dài, mà hành trình của tôi còn dằng dặc, vô định.

Mọi chuyện đã có thể rất khác.

Chọn đường

In Uncategorized on Tháng Chín 29, 2007 at 1:56 sáng

Đứng trước ngã ba đường, chọn lối rẽ phải, chọn cái mà ta cho là phải. Ít ra ta ảo tưởng đang làm điều đúng, hay là ta thành thật với chính mình. Nhưng biết rằng đó chẳng qua cũng là một cách biện minh cho một trò phiêu lưu. Không sao cả, một freelance viết tự do có quyền định đoạt số phận mình, con đường mình chọn. Tự an ủi mình là viết dăm ba tạp bút tản văn phóng tinh viên nghiệp dư kiếm dăm ba đồng lẻ nhuận bút nuôi vợ con, chấp nhận sự dè bỉu của thiên hạ: “Ngữ ấy mà cũng đòi bán chữ! Nuôi thân chưa nổi đòi nuôi vợ con kia đấy!”

Có nhiều lời khuyên khôn ngoan. Thời buổi này thằng nào cũng khôn, đơn giản là vì những thằng ngu thì bị toi cả rồi, theo như thuyết tiến hoá thì nó là như vậy đấy.

Hôm nay 29/09/2007 – Hình như đúng ngày này cách đây 460 năm Miguel de Cervantes (1547-1616) ra đời. Ông ta viết và xuất bản cuốn Don Quixote cách đây 402 năm, từ đó đến nay có lẽ chưa bao giờ cuốn sách này là lỗi thời. Mẫu nhân vật lãng mạn hão huyền, bị đặt sai chỗ, sai thời điểm, trong mọi thời đại vẫn luôn luôn còn đó. Bi hài nhỉ!

Phải chăng ảo tưởng chỉ rời bỏ khi chúng ta trở thành kẻ chiến bại, hay chỉ ngay trước khi chúng ta rời bỏ cuộc sống này?

Cách đây chừng vài tuần, một người xa lạ tán gẫu qua mạng với mình hầu như suốt cả đêm. Mình thực sự tôn trọng sự quý mến mà anh ta dành cho mình, cùng với những lời khuyên chân thành. Quả thực anh ta từng trải, hơi lý thuyết, hơi tuyên huấn, nhưng anh ta thay đổi phần nào nhận thức của mình về công việc viết. Thì nó vẫn là chân lý thôi, nếu không sống qua những cảnh đời khác nhau, không trải nghiệm, thì năng khiếu hay cứ cho là khả năng thiên phú, một ngày nào đó chỉ còn là những hoa ngôn xảo ngữ cùng với một sự đớn hèn nhất định. Lập thân cái gì mà tối kỵ chuyện văn chương? Nghe kinh bỏ cụ!

Một người thành đạt thì tâm đắc với chuyện người ta để lại cho đời một vài đứa con, xây ngôi nhà, trồng được một cái cây (còn chín cây gật gù thì kệ con bà nó chứ)- ấy thế đã là mãn nguyện lắm rồi. Lại nhớ cái điệp khúc phim Bao Công: ” Như đôi uyên ương bươm bướm kia, sống ở trên đời đã là chuyện điên rồ. Sao còn muốn lên tận trời xanh?”

Trong một phút bồng bột, ngông cuồng, mình tự cho là mình đang làm điều mà không ai nghĩ sẽ làm được. Thời gian sẽ trả lời tất cả.

Mình đã chọn đường, chỉ còn việc lên đường và làm tất cả những gì có thể. Hành Trình chính là ý nghĩa, chứ không phải là Đích Đến. Mà cứ đặt ra vài mục đích thật nhỏ bé – Khi đã đến thì lại rời bỏ nó để đi tiếp ngay thôi mà.

“Chân em đi, rừng nhiều đường lắm lối.

Này người ơi! Chân em chọn lối này.

Chân em chọn lối này… thôi

Nơi ấy có ánh trăng sáng ngời

Có tiếng suối trong ban mai

Con nai rừng lắng nghe…”

Đường xưa lối cũ

In Uncategorized on Tháng Chín 24, 2007 at 7:24 sáng

Các bạn đừng ngạc nhiên thấy gần đây entry nào cũng dính đến chữ “đường” với lại tên bài hát,

mà lại toàn nhạc vàng mới chết chứ. Chả là đang đi cho đỡ cuồng cẳng. Đang cơn sến

vật vã, các bạn thông cảm.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Yên Bái – Hai ngôi trường hồi học cấp I & II nay khác xưa nhiều quá.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Vòm lá xanh cổng trường.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Vẫn đi học dọc theo đường ray này suốt những năm cấp I.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Ngõ vắng xôn xao, bây giờ mọc lên cái nhà mới xây cấp bốn xấu xí xám xịt.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Kỷ yếu văn học nghệ thuật của tỉnh Yên Bái 1991-2005 – tác giả Hoàng Việt Quân biên soạn – Hoen gỉ

có tên trong đó.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Có kẻ theo chồng bỏ cuộc vui.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Sông Hồng – Phố Lu

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Qua sông lụy cầu.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Ngòi Dum – Mường Bô – Bến Đền

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Vạt nắng sớm mai.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Bắt gặp một thợ câu, máu nghề nghiệp nổi lên.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Người ta gọi tôi là Quang cá Quả

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Hồ thuỷ lợi Sơn Hải – Bảo Thắng – Lao Cai

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Thăm mộ ông ngoại.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Chiếc cầu treo hỏng ngày xưa nay đã sửa lại

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Những giàn giáo công trường có ở khắp nơi

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Mố cầu Cốc Lếu ngã ba sông, xa xa là Hà Khẩu của bạn Tàu Khựa Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Gốc sung mình vẫn ngồi câu cá bên bờ suối

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Cái gọi là nhà của ông bạn câu ở xóm liều

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Còn đây là xóm nhà cũ của bạn Tàu Khựa bên Hà Khẩu đang bị giải toả

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Nào thì chụp ảnh lưu niệm

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Đồi chè mướt quá xanh như ngọc

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Bên đường 58 – Giữa rừng mọc lên một toà nhà với lối kiến trúc hiện đại

Photo Sha
ring and Video Hosting at Photobucket

Hoàng hôn trên đỉnh Hoàng Liên Sơn

Đường xa ướt mưa

In Uncategorized on Tháng Chín 23, 2007 at 11:21 chiều

Đường cao tốc mưa bụi. Con đường về sao xa quá, ngại quá. Manh áo mưa mỏng, lạnh. Ghé vào tiệm net viết vài dòng để nhớ khoảnh khắc này, khi nào về sẽ sửa sau. Cảm giác một mình lang thang thật tuyệt. Bây giờ tháng mấy rồi hỡi em?

Một chiếc xe container có lẽ tránh cái gì đấy phanh gấp nằm xoay ngang con đường, chiếc đầu ô tô gãy gập ngược như thể bị gãy cổ vậy. Tất cả xe cộ chuyển sang làn đường kia đi ngược chiều.

Một quán cóc ven đường, cuối thị trấn nào đó, ngồi uống chén trà suông, mơ về “nơi xa lắm”.

Một cảm giác lạc loài. Nghĩ đến điều gì cũng thở dài. Cảm giác như ta mãi mãi là một kẻ thất bại.

Nhớ lõm bõm đâu bài hát cũ, bịa thêm vào cho vần:

Sau cơn mưa trời vẫn thế
Trời gieo bão lụt
giữa lòng mùa Thu

Sau cơn mưa trời vẫn thế
Sao em thương đôi chân nửa đường đi
Tóc xõa vai mềm giá lạnh từng đêm

Người về còn nhớ còn đi
Ai đi ngăn nổi gió mưa của trời

Dù mai con nước chưa vơi
Mưa bão tơi bời, vẫn về thăm em

Sau cơn mưa người chờ mong bình thường
Đêm đêm trăng rải thềm sương
Nhìn em thắm lại môi hường
Thương trọn niềm thương

Tháng này là tháng sống trên đường.

Con đường xưa em đi

In Uncategorized on Tháng Chín 19, 2007 at 8:00 sáng

Lại một mình một ngựa sắt lang thang những cung đường vắng. Hôm nay mới tìm được hàng net để viết vài dòng entry. Cảnh xưa vẫn còn đó nhưng người cũ đã xa xôi, những bạn bè xưa giờ tứ tán. Những cây cầu đổ gục bên bờ suối vắng, những bờ đá ven sông ngày xưa ngồi câu cá giờ chắc đã mòn đi chút xíu. Và lòng mình chắc cũng hư hao ít nhiều.

Sự cô độc đem đến sức mạnh kỳ lạ.

Nhìn về phía những đỉnh núi trùng điệp, máu giang hồ bỗng trỗi dậy, dù mê mải đi và vẫn biết là loanh quanh mỏi mệt. À hóa ra mình chưa già.

Khi nào về HN mới có ảnh. Ảnh thường thôi, với những cây cầu vô danh, những bụi lau dại phất phơ. Hay một cột mốc xa lạ. Một vài địa danh chả ai nhớ tới, chìm trong quên lãng.

Bấy giờ là mùa Xuân

In Uncategorized on Tháng Chín 14, 2007 at 5:52 sáng

Truyện ngắn này mới đăng trên Tuần san Thanh Niên số 74 – 14/9/2007. Khi lên báo có một số đoạn văn rườm được cắt bỏ. Dưới đây là bản thảo gốc. Mời các bạn đọc và cho ý kiến.

Bấy giờ là mùa Xuân
***

Bấy giờ là mùa Xuân, những cây đào nở muộn vẫn còn những bông hoa phớt hồng sót lại đâu đó, và hoa mận hoa lê trắng xoá núi rừng. Bầu không khí ẩm ướt và trong lành đầy phấn khích. Những đám mây mù thi thoảng đến rồi lại đi, khi đó mặt trời cuối cùng cũng xuất hiện. Từ xa chúng tôi đã nhìn thấy bãi đất trống gần khu chợ phiên trong thị trấn đang huyên náo với những trò chơi đặc trưng của vùng cao. Ném còn, đánh cầu, và tất nhiên không thể thiếu múa khèn múa ô. Đương nhiên là có món thắng cố và rượu ngô ở trong khu lán chợ, la liệt, rất nhiều, và đã kịp cho lăn quay vài mống ngay khi vừa bắt đầu phiên chợ buổi sáng.

Anh bạn tôi rảo bước, vấp cả chân vào nhau. Anh ấy đam mê chụp ảnh, đó là mục đích chính của anh ấy chuyến đi này. Tôi thì không hứng thú lắm, tôi rảnh rỗi khi ra giêng ngày rộng tháng dài. Với lại đôi khi đi chỉ để mà đi, như một thói quen xê dịch của cánh làm báo. Vài tuỳ bút sau chuyến đi không khiến tôi mấy thích thú.

Chúng tôi đã vào đến giữa bãi đất trống. Chết cười, mấy anh chàng múa khèn đang đến độ phê, cứ quay quay cuồng cuồng như những chú gà trống đang làm dáng, các cô gái túm tụm vây quanh xem mê mải.

Ở phía lán chợ chủ yếu là đám đàn ông trung niên, đang say sưa đánh chén và nốc rượu, họ bày món nhậu trên những tấm lá chuối xanh mướt, điểm những quả ớt đỏ tươi, cơm lam thì trắng tinh, còn rượu thì trong veo được đựng trong bát. Anh bạn tôi đốt không biết bao nhiêu là phim. Anh ta chụp tất cả những cảnh ấy, chắc chắn sẽ là những bức ảnh đầy màu sắc.

Trang phục sặc sỡ của các cô gái dân tộc vùng cao dưới ánh nắng sớm nom thật là rực rỡ tươi tắn, nó khiến khuôn mặt các cô gái như bừng sáng lên.

Ngay khi đó tôi nhìn thấy một cô gái nổi bật trong đám đông. Nàng không mặc trang phục giống họ, có lẽ nàng là người Kinh. Tất nhiên lúc đó có rất nhiều cô gái mặc trang phục bình thường như người Kinh trong phiên chợ, thậm chí họ còn ăn mặc khá thời trang, nhưng không ai đẹp như nàng. Tôi không thể rời mắt khỏi nàng. Những cơn gió lạnh lùa qua thung lũng, tràn vào thị trấn nhỏ, gió mơn man mái tóc nàng loà xoà, nàng đưa tay vén tóc, cử chỉ duyên dáng hết sức tự nhiên, và nàng bỗng gặp ánh mắt tôi đang nhìn. Có lẽ phải nói cho đúng là tôi đang ngây dại nhìn nàng.

Một nụ cười tủm tỉm. Nàng cười với tôi đó. Thực ra nãy giờ nàng vẫn đang xem múa khèn và vẫn tủm tỉm cười thích thú, nhưng cái kiểu cười vừa rồi mang một ý nghĩa khác. Thật khó tả nó là cái gì, một nụ cười e thẹn đưa tình, hay là một nụ cười đắc ý? Tôi không rõ nữa, tôi chỉ biết là tôi phải lòng nàng rồi. Tôi gọi anh bạn tôi lại, và gần như giằng lấy cái máy ảnh khỏi tay anh ta. Ơn trời, cái máy của anh ta khá là chuyên nghiệp, tôi kéo ống kính thu gần hình ảnh nàng lại và lia một tràng, đâu như gần hết cuộn phim. Nàng lại nhoẻn cười, tôi có thể thấy cả cái lúm đồng tiền rất xinh của nàng.

– Anh thấy gì chưa? – tôi hỏi anh bạn.

– Thấy rồi – anh ta nói – để tớ chụp cho, lại mà tán đi còn gì.

Tôi tiến lại gần nàng. Có thể nàng cũng là khách du lịch chơi xuân như bọn tôi. Có thể không. Tôi nhìn thấy mấy cô gái đứng cạnh nàng bá vai bá cổ nhau như là dân ngụ cư ở đây vậy. Dù sao, tôi cũng đang đến gần, và nàng đang nhìn tôi chờ đợi.

– Anh vừa chụp mấy kiểu ảnh – tôi đã bắt đầu như vậy – anh muốn có địa chỉ của em để gửi tặng mấy tấm ảnh.

– Không quen biết, tặng ảnh làm gì nhỉ? – nàng nhấm nhẳng nói trống không theo kiểu rất, rất hay thường gặp. Đám con gái quay hết sang nhìn tôi, vừa bám vào nhau vừa cười rúc rích.

– Thấy người đẹp thì chụp chứ cần gì quen – tôi cười theo – người đẹp thế mà không chụp ảnh thì phí của giời.

– Chỉ được cái lẻo mép, bọn này biết thừa – nàng nguýt tôi, rồi quay lại đám bạn gái – lạ gì mấy ông nghệ sĩ chụp ảnh. Nhỉ?

Đám con gái cười ồ lên đồng tình. Vậy nàng là người ở đây. Tôi đã đến rất gần nàng, có thể thấy cái lúm đồng tiền trên má nàng sâu hun hút như thế nào, đôi mắt ấy đen láy như thế nào. Thậm chí tôi có thể nhìn thấy cả hình tôi in bóng trong đôi mắt nàng. Một chút khéo léo và trơ trẽn nữa thôi là tôi có thể biết thêm tên nàng, biết địa chỉ, số điện thoại, và nhiều thứ khác nữa. Nhưng bỗng dưng tôi thấy thật xấu hổ, vì mình vừa trở thành trò cười cho một đám gái quê mùa này. Anh bạn tôi từ xa có lẽ kịp đốt thêm cuộn phim nữa làm bằng chứng cho chuyện này. Có lẽ mãi về sau này anh ta sẽ còn chế giễu sự vụng về của tôi. Tôi thường không khéo léo xử lý trong những tình huống kiểu này. Nhưng tôi bỗng nghĩ, tại sao phải khéo léo nhỉ? Tôi phải lòng cô ta, tôi chỉ cần nói cho cô ta biết, thế thôi, rồi tôi sẽ đi khỏi đây và không bao giờ quay trở lại. Tôi chỉ là một người xa lạ ở đây. Tôi không thuộc về nơi đây.

Đợi các cô gái dứt cơn cười, tôi mới nói rằng tôi có việc quan trọng cần hỏi riêng nàng. Tôi không cười, mặt mũi tỏ ra rất nghiêm trọng. Rồi tôi tóm tay nàng kéo ra khỏi đám đông, chúng tôi dừng lại ở bên một hàng rào thưa của khu vườn trồng lê. Những cành lê sần sùi mốc trắng và hoa lá đẫm sương lạnh. Tôi buông tay nàng ra.

– Anh rất thích em – tôi nói vậy.

– Sao anh bảo có việc gì quan trọng? – nàng ngoảnh đi vặt mấy chiếc lá bên bờ rào.

– Chính là việc ấy – tôi đáp – anh rất thích em, anh trót phải lòng em mất rồi.

– Có quan trọng gì đâu? – có lẽ nàng mỉm cười, tôi thấy cái lúm đồng tiền.

– Rất quan trọng – tôi hít một hơi dài và nói tiếp – nếu với em là không quan trọng thì lát nữa thôi bọn anh sẽ trở về xuôi và không bao giờ quay lại.

– Nếu quan trọng thì sao? – Nàng bỗng nhìn thẳng vào tôi.

– Thì sao à? – tôi khựng lại – Anh không biết nữa. Có lẽ bọn anh muốn đến nhà em chơi.

– Nhà em ở cuối đường này – nàng chỉ tay về phía đư
ng mòn – cứ đi là khắc đến

Nàng mỉm cười với tôi, sau đó chạy vụt đi, nhanh chóng biến mất cuối con đường mòn quanh co, bên những gốc lê đang nở hoa trắng xoá.

***

Chúng tôi tìm được ngôi nhà nàng khá dễ dàng, một phần vì cũng chẳng có mấy nóc nhà trên con đường mòn ấy. Có những chỗ con đường là những bậc lát đá phiến, tất nhiên xe cộ không đi vào được. Ngôi nhà nàng rất to, rộng rãi, làm chủ yếu bằng gỗ. Khi biết chúng tôi làm công việc có liên quan đến báo chí, ông bố nàng rất vui, ông ấy cho loan tin đi khắp xóm là có các nhà báo ở trung ương lên thăm. Và đương nhiên một số gà qué đang đi tung tăng trong sân bỗng dưng bị vặt lông, một số chum rượu hạ thổ bao năm nay được moi lên. Cho đến buổi tối, gian nhà lớn có đến gần ba chục thực khách.

Tôi chẳng nhớ có những chức sắc nào của xã hay huyện đang ở đó nữa. Tôi chỉ biết có nàng ở đó, tôi đi theo nàng xuống suối. Tôi đi theo nàng ra vườn lê vườn mận. Tôi đi vào bếp xem nàng cùng mẹ và các chị em nấu cơm. Mọi chuyện thời sự với bố nàng và các vị khách có anh bạn tôi lo hộ. Tôi có thể hình dung ra vẻ mặt quan trọng và cái giọng thì thào của anh ta nhỏ to với các chức sắc kia: “Nhiệm kỳ này nhiều chuyện đấy, có nhiều cái báo chí không đăng tải, các bố nhà mình lo cái ghế cho chắc đã… ”.

Rượu ngô men lá hạ thổ uống mềm môi. Đồ nhắm ngon chưa từng thấy trong đời. Tôi chọn chỗ ngồi đối diện để được ngắm nàng, đôi mắt nàng long lanh với ánh lửa bập bùng. Ngôi nhà này nửa nhà ở, nửa như nhà văn hoá, với một đống lửa to được đốt lên sưởi ấm. Có lẽ bố nàng là một người sống ở đây đã lâu. Có cảm giác như ông ấy là một tù trưởng hay già làng vậy. Mọi người tỏ ra cực kỳ tôn trọng ông. Và ông ấy đang rất vui, ông ấy uống rất nhiều. Mọi người vì thế cũng rất vui, cũng uống rất nhiều, say bò lê bò càng. Anh bạn tôi nói nhiều líu hết cả lưỡi lại, rốt cuộc say xỉn mọi người phải khiêng vào gian chái nhà ngay sát đó thay vì đưa xuống gian nhà dành cho khách. Tôi hơi lơ mơ, nhưng tôi say nàng nhiều hơn.

Nàng dắt tay tôi ra ngoài sân, khi đêm đã khuya. Những cơn gió lùa qua khe núi nghe âm u kỳ lạ. Những đám mây mù theo đó ngập tràn và lấp đầy khắp các thung lũng.

Nàng dẫn tôi vào gian nhà dành riêng cho khách. Tôi rất muốn hôn nàng, nhưng nàng khéo léo thoát ra và chúc tôi ngủ ngon, như cách cư xử của một cô gái ngoan. Nhưng tôi biết nàng đã thuộc về tôi rồi.

***

Tôi tỉnh giấc lúc gần sáng. Những ngọn gió lùa qua khe cửa nghe như lúc gần lúc xa. Tiếng một con hoẵng tác đêm vọng về. Và tôi nghe thấy một tiếng kèn lá. Đúng là tiếng kèn lá ti toe đâu đó, kiên trì, nhẫn nại, và đơn điệu.

Tôi cựa mình, chợt nhận ra nàng đang ở ngay bên cạnh từ lúc nào, cơ thể nàng ấm áp với hơi thở thơm tho. Có lẽ nàng đã trườn vào cái ổ êm ái này và khiến tôi tỉnh giấc. Tôi không nói gì, và nàng cũng không nói gì, vì tôi và nàng đã cùng chung một hơi thở, tôi có thể cảm nhận cả nhịp đập trái tim nàng.

***

Sau đó tôi cưới nàng. Tôi đưa nàng về thành phố và xin cho nàng làm công việc thư ký ở một văn phòng luật. Nàng vốn tốt nghiệp một trường trung cấp, vốn tiếng Anh cũng kha khá, vì thế nhanh chóng thích nghi được với công việc. Nàng học cách sử dụng các phần mềm máy tính, và chẳng mấy chốc tôi đã có thể nhờ nàng soạn giúp các văn bản quan trọng.

Một năm, hai năm, rồi ba năm trôi qua. Chúng tôi chưa sinh con, vì muốn cuộc sống thật ổn định trước đã. Chúng tôi đã rất hạnh phúc. Tôi tin là tôi đã từng khiến nàng rất hạnh phúc.

Nàng đẹp. Đó là điều mà tôi rất tự hào. Nhưng tôi cũng biết vì thế sẽ có nhiều đàn ông si mê nàng. Tôi nhận thấy nàng bắt đầu sử dụng mỹ phẩm, ngày càng biết trang điểm đẹp hơn. Có những đêm, tôi thấy nàng trở mình.

Tôi yêu nàng. Đó là điều mà tôi biết chắc. Tôi cũng chắc là không chỉ riêng tôi yêu nàng. Tôi nhận thấy có những khi nàng thẫn thờ nhìn xa xăm, có những đêm nàng khóc thầm.

Tôi hỏi nàng tại sao em khóc? Nàng trả lời vì em nhớ quê nhà. Nàng nói nàng nhớ núi rừng, nhớ bố mẹ, nhớ những hội ném còn múa khèn đầu xuân. Nàng nhớ cả anh chàng người dân tộc thiểu số hay thổi kèn lá gọi nàng đêm này qua đêm khác, anh ta hay múa khèn như cho riêng nàng xem vậy, anh ta không bao giờ nói gì cả. Đôi khi anh ta ngồi thổi sáo trên một tảng đá lớn lưng chừng đèo, mắt dõi về phía nhà nàng. Tôi hỏi tại sao em không kể cho anh nghe trước kia. Nàng bảo em không biết, em chỉ nhớ đến anh ta khi có một số người đàn ông ở thành phố này luôn tìm cách tán tỉnh em, nhưng họ không biết cách múa khèn, không biết thổi kèn lá hay thổi sáo. Tôi nói thì anh cũng có biết tất cả những thứ đó đâu. Nàng bảo nhưng mà em yêu anh, nhưng em nhớ tiếng con nai rừng kêu trong đêm, em nhớ tiếng gió hú trong đêm.

Tôi bảo thôi để anh chỉnh máy điều hoà nhiệt độ xuống cho lạnh ngắt giống như ở quê, em có nghe tiếng quạt hút gió thổi vù vù không, nó cũng giống tiếng gió núi đấy chứ? Nàng cười rúc vào nách tôi, sau đó chúng tôi âu yếm nhau và ân ái rất mặn nồng.

Nhưng tôi biết là có điều gì đó không ổn. Có lẽ nàng sẽ không bao giờ thuộc về nơi đây.

***

Tôi nghĩ phải thay đổi không khí, nên đi ra biển hoặc đi về miền Nam, nơi nắng gió và không khí khác hẳn đi. Có lẽ biển xanh cát trắng sẽ khiến nàng vui thích và quên đi vùng núi non quê nhà. Tôi bảo nàng xin nghỉ ít ngày, chúng tôi đi nghỉ hè ở biển.

Tôi chọn một bãi biển vắng hoang sơ, chúng tôi tắm biển, đùa nghịch như trẻ thơ, chúng tôi ăn sò nướng, mực tươi, các loại hải sản mỗi ngày. Tôi nghĩ nàng đã rất vui vẻ và hạnh phúc. Bãi biển tuyệt đẹp, cát trắng tinh lấp loá ánh nắng, chúng tôi đeo kính râm, nằm trên ghế xích đu và uống nước mát, dưới những bóng dừa. Xa xa là những chiếc thuyền thúng của dân chài. Bọn trẻ con chơi đá bóng trên bãi biển. Những người đàn ông xóm chài vác những tấm lưới đi qua, họ đen nhẻm và gân guốc, họ nhìn nàng chòng chọc. Tôi nghĩ có thể nàng sẽ sợ những ánh mắt ấy, nhưng hoá ra không phải, thậm chí nàng còn tỏ ra thích thú. Nàng mở to mắt nhìn họ, như thể nàng trở thành một người khác, thuộc về một thế giới khác, như thể nàng đang nghĩ đến một điều gì đó xa xôi mà tôi không bao giờ biết được, không bao giờ chạm tới được.

Tôi đang ngay bên cạnh nàng, nhưng nàng bỗng trở nên quá xa xôi. Tôi lặng lẽ bơi ra ngoài xa, nàng chỉ còn là một chấm nhỏ trên bờ biển. Tôi tự hỏi liệu tôi có còn tồn tại trong trái tim nàng hay không.

Tôi bơi vào bờ và nằm ườn đó nghịch cát. Nàng đến bên cạnh tôi, nàng cũng chơi trò xây lâu đài trên cát. Những cơn sóng bất chợt ào đến cuốn phăng lâu đài của nàng trong nháy mắt. Nàng thẫn thờ nhìn ra biển. Sau đó nàng vốc cát đắp lên người tôi, có lẽ nàng đang chôn vùi và xây cho tôi một ngôi mộ.

Tôi bỗng thấy như thể tôi đã chết. Hoặc tôi đã thấy trước tôi và nàng sẽ trở về thành phố như thế nào, và chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tôi và nàng sẽ sinh con vào năm sau, chúng tôi nuôi những đứa con lớn lên, rồi chúng tôi sẽ trở nên già nua và chết đi, vậy thôi.

***

Hoặc có thể tất cả chỉ là một giấc mơ. Tôi tỉnh giấc lúc gần sáng. Những ngọn gió lùa qua khe cửa nghe như lúc gần lúc xa. Tôi cựa mình, chợt nhận ra cơ thể nàng thật ấm áp với hơi thở thơm tho. Có lẽ nàng đã trườn vào và khiến tôi tỉnh giấc. Tôi không nói gì, và nàng cũng không nói gì.

Tôi nhớ, bấy giờ là mùa Xuân.

Hết.

Còn đây là bản in đã được BTV gọt giũa lại trên–> Thanh Niên <–Các bạn coi thử xem sao

Counter Strike thì vào đây

In Uncategorized on Tháng Chín 13, 2007 at 10:35 sáng

Cái này dành cho các game thủ, ch em tránh xa ra nhá ko rác tai.

Hôm trước có bn bo t bc phét, đe’o biết chơi CS. T chơi món này nói chung ít khách, ngi vào bn nhau là thành mt thng khác, xu xí, văng tc thôi ri.

Ai bo là chơi Counter Strike toàn người xu? Ch là người chưa tt thôi nhá. Như t đây này, đcm, t ghét thng nào ném mìn xuyên tường lm, hi còn chơi bn CS1.1 cũ y. T ghét my thng va bn va chi “vãi lu” lm, bn vô văn hoá, L thì c ni là L, đe’o gì mà phi phá hoi s tong tng ca tiếng vt, à quên, tiếng Vit.

T li còn cc kỳ ghét my thng anh hùng núp ch đng đi chết r
i đòi soi quân đch cho chúng nó câu gi na ch, đcm, ra trn mc mà có đng đi thế này thì mình bn b ma thng đng đi này trước khi xung trn cho ri. Li có nhng thng, bn bài Italy, đã ra ch mun thì ch, li còn có bao nhiêu mìn mù c gi là nhm mt ném ra cho bng hết, đe’o quan tâm đng đi mù đc con cc hết c lũ, đến ti.

À chưa k có nhng lúc, mình thì còn có 1400$, xin thng đng đi khu mp5 (3-1) mà nó cũng đe’o cho, trong khi nó có 16000$ và đe’o phi mua bán gì c, vì nó là thng luôn luôn anh hùng núp thích chương trình nhn tin “đi tìm đng đi” đ…soi h. Lúc y mình ch mun là máy ch đ chuyn friendlyfire sang chế đ 1, ri mua khu lc bc cho thng chết dm kia 1 viên headshot thôi, mun ra sao thì ra.

Đy, các bn thy đy, t không phi người xu, ch là chưa tt thôi nhá.

Hi trước t cũng lp mng Hamachi nhưng mà chơi git lm, do mng chui. Nếu thích hn offline lên Starbow chơi langame thôi.

Ngày xưa hi bt đu nhng phòng game đu tiên HN, như gameland Thái Thnh, ri Đng Nam Club Nam Đng, ri Trn Xuân Son, Bách Khoa, ch xe Phùng Hưng…
H
i đó t Nam Đng, ngay cnh phòng game ca hi Trc móm (olimpic tin hc gì đy), Sơn xì, Hà già, Hùng râu… hi này hc BK ra, chung nhau m quán game, đâu như sáu by chú chung nhau kia.
H
i đó bn CS t ly nick R O N I N.

My cái nick Tàu Killer, Vit (Hu Dit), Zoro, MU, Sex, Chim, Oanh, Hoàng, $$$…ôi ch nh hết na.
H
i đó hi kia hay đi đu AoE đ vi clan Trn Xuân Son, Bách Khoa, chc cũng được coi là có s có má. Có hôm nh mãi mt chú, nick MU hay $$$ gì đó, na đêm v bt taxi bế con đến gi v, nếu không v v con c đi ca. Hôm khác thì na đêm b ông già đến đánh cho mt trn, thng em trai thì đng chi như hát hay. Đến chu!

Các anh hùng ho hán gi phiêu bt nơi nào hết ri?

Nói chung là đã chơi CS lâu thì đ biết AK li hi thế nào. Và nói chung nếu đã xài AK đ lâu đ thích ri thì không mun làm cnh vì ch nhăm nhăm nhe nhe vt M4A1 (4-3) đi đ nht AK. Đi nhiu lúc ngang trái tht!

T nghe nói vào C Chi thăm quan có dch v cho bn đn tht AK đó, nếu mun có th mua 20k/viên, mua bao nhiêu thì mua, thích bn đến lúc đ nòng thì thôi. Các bn đ sc chơi không?

Mt băng AK = 30viên = 600k <– Chiến tranh qu là tn kém nh!


T
thì AK là s la chn s 1, và 4-3 vn là ưu tiên th 2, sau đó đến mp5(3-1) đ đi kiếm tin trước, có thc mi vc được đo, nếu đ tin luôn gài thêm lc bc Deasert Eagle. Kiếm kha khá mua sniper 4-6 xài cho đã.

Tuy nhiên bn mp5, va bn va nhy ngi áp sát có cái thú ca nó, hết đn rút lc bc ra vy. Đương nhiên, đã vào trn, nhc gì cũng nhy. 4-2 và 4-4 bn ta c ly trung bình và xa c gi là hơi ít khách đy.

Còn cái trò bn shotgun áp sát cũng dã man, có hi nghin bn 2-2 và 2-1. Tuy nhiên ch đi gió thôi, b bt v là tch. Nhy và dí 2-1 nhm đu, cái trò đó nhiu khi làm các newbie vãi đa’i. Bn chúng nó gi là bn kiu xóc l – Đòm phát, lên đn xoch xoch, đòm, xoch xoch thế mà đi phương ngm c ti.

My cái súng kiu như 3-3 nhiu đn mà không khiếp à, li còn bn nhanh na ch. Cnh sát có cái súng 3-2 gim thanh bn gn chiu chíu nhanh không t, đi phương git không chy được, nhưng cũng ch vui thôi. Ri thì còn Uzi này, chưa k my khu 4-7 và 4-8 ngm bn xa lúc đi phương đang chy thì là đnh luôn, bn ta va xa như 4-6 mà li như liên thanh, khi chy đi em.

Mình ch không hiu sao, ngoài đi khu Berreta 9 ly là súng lc thông dng nht thế gii, vy mà trong CS nó d c. Nó chính là 2 khu lc 1-5 y, hai tay hai súng bn hết c hai băng đn 30 viên mà c n lt đt như pháo tép y, đi phương có khi không thèm chp, chưa nói chuyn chết. Va thiếu chính xác va yếu.
Nói chung, mình v
n kết lc bc 7 viên (trong thc tế hu hết súng t đng đu có th lp thêm mt viên lên nòng na, tr đn kiu colt).

Xem phim thy có mt bài hc cho cnh sát là nếu như thy ti phm bn hết cơ s đn trong mt băng đn tiêu chun, ch ch quan, vì rt có th vn còn mt viên cui cùng. Và mt thin x quen súng, khi cm súng lên, cm giác súng tt là phi biết khu súng đang có my viên.

Làm mt k chuyên nghip, chơi game hay ngoài đi, đu khó nh?

X mt băng, hết đn.

CS Gun Sounds

In Uncategorized on Tháng Chín 13, 2007 at 9:59 sáng

Nào mời các CSman xem clip này để nhớ một thuở gamer. Buồn cười không thể tả.

Mùi hương ký ức

In Uncategorized on Tháng Chín 13, 2007 at 9:25 sáng

Hôm trước có viết về mùi hoa sữa và những hồi ức. Thực ra mùi hương nào cũng đều gợi lại hồi ức quá khứ với mỗi người. Có thể với tôi mùi vỏ chanh làm nhớ lại một trưa hè, nhưng với ai đó là một mái tóc dài thiếu nữ mới gội. Mùi vỏ quất khiến tôi nhớ đến ngày đầu tiên đi học, một đứa bạn nào đấy bóc vỏ quất, mà không rõ mùa đi học có quất hay không nữa. Mùi củ và rễ lạc nồng nồng thì làm nhớ lại khi lên 5 tuổi về ở cùng bố ở Quân đoàn I dưới Ninh Bình, đi mót lạc người ta vừa thu hoạch. Cái nắng chang chang và mùi rễ lạc cùng đất xốp ngai ngái. Đống rơm to tướng trong đơn vị có mùi gì nhỉ? Mốc mốc?

Cảm xúc con người là một thứ thật phức tạp. Chỉ một mùi thảo dược mà lại khiến tôi quay ngược về thuở lên mười, đó là năm 1984, khi nghỉ hè được lên SaPa chơi nhà ông trẻ – em ông nội (bạn Giày Đỏ viết nhầm đoạn này trong bài báo). Vườn cây thuốc nồng nàn mùi hương hoa đang nở, ong bướm vo ve lượn lờ nhiều vô kể. Làn sương sớm lành lạnh trong lành. Khe nước nhỏ trong veo róc rách chảy. Mùi mận chín đâu đó đưa lại, cái mùi thơm vani tự nhiên ấy quyến rũ và rất đặc trưng núi rừng. Mùi vani gây cảm giác về sự trơn nhẵn gần giống vải sa-tanh. Mận Tả Van có mùi thơm không gì sánh được, mận Bắc Hà thua xa. Mận Tả Van nhỏ nhưng chín đen. Cánh đồng hoa hướng dương ở SaPa ngày đó, bây giờ là hồ nước mênh mông. Mùi su hào thối ở cánh đồng đó rất đặc trưng, thum thủm. Người ta thu hoạch hạt giống rồi, những củ su hào già xơ bỏ lại, thối rữa, tan vào đất. Mùi này gợi đến đất mùn và cái chết.

Vườn đào Vân Nam của HTX hồi đó nằm đâu ngay cửa ngõ vào SaPa, tôi và ông chú cùng tuổi leo lên từng cây thoải mái chọn quả ngon nhất ghé răng ngoạm một miếng chứ không hái. Mỗi quả đào Vân Nam to gần bằng cái bát ăn cơm, phủ lớp lông tơ trinh nguyên, ửng hồng. Thật là phí phạm! Trẻ con mà. Mùi trái đào chín lại giống như mùi một cô thôn nữ sơn cước phây phây. Mận Tả Van là một cô gái Mèo nhỏ nhắn. Còn quả lê thì sao?

Mùi mát dịu của quả lê như một cô con gái con nhà lành, nhẹ nhàng, trong suốt, với một tâm hồn không suy tư, nuôi mèo, trồng những chậu hoa mười giờ nhỏ trước hiên nhà.

Mùi dầu thông cũng tinh khiết, sực nức, mạnh mẽ, khiến cảm hứng tràn trề. Nó khiến tôi nhớ đến những đám rêu và địa y bám trên gốc thông trên rừng. Hay những tấm ván xưởng mộc xẻ thơm nồng nàn bên đống mùn cưa mà bọn trẻ con hít hà mãi không thôi. Nhà máy xẻ gỗ và nhà máy đồ mộc Việt – Đức ở Yên Bái hồi đó nằm ngay sau quả đồi trường sư phạm bồi dưỡng cán bộ mà gia đình tôi ở. Bọn trẻ con hay men triền đồi xuống nhà máy, đi kiếm gỗ về làm súng diêm.

Mùi diêm sinh vì thế gắn liền với những “phát súng trên cao nguyên” đầy say mê, và là cả một nghệ thuật chế tạo. Hồi đó tự làm đồ chơi cho mình chứ ai mua cho. Quay, bi, đáo, súng diêm, súng cao su, con rối, súng phốc… Nói chung hồi đó tôi tự hào là khéo tay nhất hội. Kỳ cục mua vòng bi của ô tô về làm chiếc xe cút kít, chở được cả những bao tải mùn cám cưa to tướng. Nhớ mãi cái mùi cám cưa ấy, sau một thời gian nó bay hết mùi thơm, và bắt đầu mùi ẩm mốc, với những con gián đất chui rúc.

Mùi diêm sinh có mối liên hệ gần gũi với mùi pháo. Các bạn 9x bây giờ nói chung không biết đến nỗi xúc động do mùi thuốc pháo gây ra. Thì cũng chẳng sao, bọn 7x như tớ lại bị thế hệ 5x chê chẳng biết đến mùi khói súng và bom na-pan, các bạn cứ tự an ủi mình như thế đi. Tết bây giờ nhạt nhẽo vì không mùi thuốc pháo, không nghe đì đoàng, không thấy xác pháo như hoa đào rơi đầy ngõ.

Nhớ những quả pháo đầu tiên được đốt, là do bố ở đơn vị mang thuốc pháo về tự làm lấy. Sau này khi học cấp II tôi cũng tự cuốn lấy pháo đùng, một lần đang nhồi thì pháo nổ, rát tay mất mấy ngày. Có một tết đốt pháo Trúc Bạch rách cả tay vì ngòi cháy nhanh quá. Pháo Trúc Bạch có màu hồng phớt, thuốc pháo 2 màu trắng nhũ và đen, nổ to dã man, xác hồng vụn tơi tả, nhưng đốt lẻ từng quả thì nguy hiểm bỏ cụ. Ôi mùi thuốc pháo! – “…Hôm em bước lên xe hoa thềm nhà tươi pháo hồng, em ơi pháo vui nhưng vô tình xé nát tim anh…” – Nhạc vàng đấy. Mà 9x thì biết đếch gì nhạc vàng nhỉ, chỉ biết đến Ưng Hoàng Phúc là may lắm rồi.

Có ai biết mùi xoan chanh không? Không à? Thế thì chịu không thể tả được, nó gần giống mùi lá sả, kết hợp với vỏ chanh, cộng thêm mùi long não, một chút quất hồng bì. Không biết mùi quất hồng bì à? Thế thì bó tay rồi. Phải là người miền trung du hay miền núi mới biết quả xoan chanh chơi súng phốc cơ, bắn liên thanh luôn. Hoặc mùi quả rau đay nhớt nhớt ngai ngái. Những sáng sớm lọ mọ vào khu đồi trồng mai, vầu, tre, trúc… để kiếm những đoạn ống làm súng phốc. Những cành tươi khi cắt ra thật đẹp, vỏ xanh lòng trắng. Những lớp tuyết bám trắng quanh gốc cây, mùi đất ẩm bốc lên, những giọt sương bám trên cành lá. Một con chim giẻ quạt giật mình bay lên ngoáy đuôi tít mù kêu ầm ĩ. Dưới đất, những con sên để lại vệt nhớt trên hành trình của nó, một lát nữa khi mặt trời lên nó sẽ óng ánh bảy sắc cầu vồng.

Mùi phân trâu đâu đó. Một không khí rất quê mùa. Trưa hè thiêu đốt đám cỏ gianh. Mùi gió nóng đi qua triền đồi hoang. Mùi hạt cây trẩu. Mùi chát của cây chè, và những quả chè cắn ra có chút nước mát mát. Mùi cánh đồng ruộng nhỏ len sát chân đồi, với những con cua, mùi bùn tanh tanh, với tiếng nhái bén và chẫu chuộc. Mùa hè thì nhiều mùi lắm. Mùi những chuồng tiêu lấp gio bếp sơ sài. Mùi cứt gà sáp. Mùi những cây nứa tươi mang từ rừng về ai đó bổ ra kêu toang toác ngoài sân. Tôi thích tất cả những cái mùi hoang sơ ấy. Và tiếng vỏ những cây nứa tươi cọ vào nhau nghe cũng rất đặc biệt, ram ráp, rin rít. Tiếng dao lùa dọc cây nứa nghe sắc lẹm. Tiếng đan phên nghe rất vui vẻ. Ai đó đang đan nong đôi làm vách nhà. Nong đơn làm rào vườn. Tiếng chim sẻ loách choách đầu hồi nhà, chúng làm tổ trên những cái cầu phong bằng ống tre thò ra. Mái thì lợp cọ, đương nhiên, khi mùa mưa đến nó bốc mùi mục nát. Những tán cọ lộng lẫy trên đồi. Lá cọ tạo nên một độ rung thị giác, cảm giác như chói loá bởi những tia sáng màu xanh của nó, vì thế nó được gọi là lộng lẫy. Mùi quả cọ ỏm chan chát. Mùi những quả mâm xôi cũng gần như vậy. Mùi cây tàu bay và cây đom đóm tôi hay hái nuôi thỏ lại ngai ngái, gợi nhớ mùi lá
sắn dây mà bọn thỏ rất khoái. Mùi cây cứt lợn rất khó chịu, nồng và ngái.

Có những khi cả bọn trẻ rủ nhau đi ra suối, băng qua cánh đồng nhỏ. Mùi lúa ngào ngạt.

Vào mùa lũ, theo chân chú hàng xóm đi xem người ta cất vó. Nước đục ngầu, tanh mùi lươn lẫn trạch và cá các loại. Bùn đất nhão nhoét xen lẫn những cơn mưa ngâu hơi lành lạnh, gần giống tiết đầu Thu ở Hà Nội. Những con suối mùa lũ ngập lên cánh đồng, đầy bất ngờ mỗi khi cất vó, đủ các loại cá. Cái mùi tanh ấy thật dễ chịu.

Mùa Thu Đông hanh hao nói chung là một thứ mùi khác, mùi học hành ở trường. Cái này khó mà nói về nó như những thứ mùi hoang sơ kia. Một thằng bạn quanh năm bốc ra mùi nước mắm. Có thể đoán ra thằng này ăn uống vụng về, và nhà nó ăn mặn. Một đứa con gái cao kều ngồi cạnh toát ra mùi lạ lùng. Mùi mồ hôi bọn trẻ nghịch như quỷ ở trường chắc giông giống nhau cả thôi. Và mùa Đông lạnh, cái mùi vỏ quất rất ấm áp.

Đâu như năm lên mười tuổi, tôi rít hơi thuốc lá đầu tiên. Là rít rồi nhả chứ chưa hít vào phổi như về sau. Hồi đó nhà tôi quấn thuốc lá. Những sợi thuốc lá vàng ruộm thơm cay nồng, bây giờ đi qua Cao-Xà-Lá vẫn thấy ngơ ngác vì thế. Tinh dầu quế pha loãng rồi ngậm vào mồm phun đều lên sợi thuốc lá trải mỏng trên giấy báo. Hồi đó làm gì có bình xịt tưới cây như bây giờ. Tôi ngậm cái thứ nước cay sực ấy và phun phì phì, mặc dù pha loãng nhưng vẫn rát sưng mồm. Cái bàn quấn thuốc lá ấy thật kỳ diệu, cho ra những điếu thuốc đều tăm tắp, 2 điếu một. Dùng kéo cắt bỏ đầu sợi lòng thòng rồi bó lại từng bó, bố tôi đem giao cho các quán nước. Tôi lấy trộm mang đi cho bạn bè hút hít.

Nhưng mãi năm lớp 6 tôi mới thực sự hút thuốc lá. Có ai từng biết đến thuốc lá Viên-Chăn thịnh hành khoảng năm 1985 không nhỉ? Tôi đồ là cái thuốc lá này có tẩm thuốc phiện, nó thơm không thể tả. Không đầu lọc, tàn trắng xốp, hút một điếu cả trường ngửi thấy. A-lào và Thạp-Luông hay No.1 không lại được với nó. Thế nhưng nó chỉ tồn tại một thời gian ngắn, tôi đoán là do nó bị cấm sử dụng. Hồi đó thuốc phiện còn sắn, thỉnh thoảng bọn trẻ lại ăn trộm đâu đó mang đến trường quệt vào thuốc lá thay nhau hút gần góc nhà vệ sinh, thơm ngậy không thể cưỡng lại. Mùi tội lỗi. Rồi có những lúc gọt vỏ quế trộn vào thuốc lá cuốn hút thơm ngọt chỉ muốn nuốt cả khói.

Say thuốc lá lử đử từ khi học lớp 6. Cho đến khi hết trung học thì không có cảm giác say thuốc lá nữa, mà là cảm giác mệt mỏi, tức ngực. Cho đến năm 2004 mới bỏ thuốc được. Bây giờ thi thoảng hút một hai điếu, chả thấy ngon lành như xưa nữa. Thuốc Du lịch có mùi ngai ngái ngòn ngọt. Thuốc Đống Đa thơm ngon hơn, dài ngoằng, không đầu lọc. Rubi Queen và Hero thì hút khá nặng và thơm, có vị khen khét rất lạ. Nhớ hồi học đại học có đợt tự dưng hâm lên toàn hút Điện Biên bao bạc, xài Zippo, hồi đó thiên hạ còn chưa biết Zippo là cái gì luôn.

Vẫn chưa đọc “Mùi hương”, thấy rất nhiều người khen.

Lại nhớ cái bản nhạc vàng: “…Hương xưa ái ân theo êm đềm vàng trăng dãi thềm…”

Mùa Xuân, mùi mưa phùn ẩm ướt, mùi khói than tàu khét bay theo gió tê tái. Thị xã ủ ê bầu trời màu xám. Mùi cánh đồng hoa màu trên đường đi học. Mùi thì là bị xéo lên. Mùi nước giải ai đó tưới rau. Những thanh tà vẹt ướt, đưòng ray ướt. Cơn mưa phùn. Manh áo mưa phong phanh và miếng vỏ quế cay nhấm cho đỡ lạnh.

Biết bao giờ mới kể cho hết những mùi hương ký ức?

Về sau này, khi tìm hiểu về các loại rượu pha cocktail, có rất nhiều mùi thơm kỳ lạ, nhưng nó không gây cảm xúc như thế. Có rất nhiều phụ nữ dùng rất nhiều loại nước hoa, nhưng nó không giống như thế. Có nhiều mùi hương từ cơ thể họ, nhưng không như thế.

Và cũng chẳng có mùi hương nào gợi đến thì tương lai.