Tuần san Thanh Niên số 115 (4.7.2008) in truyện ngắn này. Trần Nhã Thụy đánh giá truyện này thành công. Cám ơn bạn Tí biên tập viên đã gọt giũa lại cho truyện bớt rườm rà! (mình bị cái bệnh dông dài!)
Các bạn mua tờ Tuần san này đi, rẻ giề, có 8.000đ, mà lại một lô ảnh hoa hậu thế giới nhé!
Tôi nhớ đó là một buổi tối mùa đông lạnh lẽo, trời lại còn mưa gió bịt bùng suốt từ chiều. Thời tiết tệ hại thế này thì coi như cầm chắc một buổi tối ế ẩm.
Qua cửa kính bám đầy nước mưa hắt vào, những bóng người trùm kín áo mưa vội vã phóng xe máy lướt trên phố nhòe nhoẹt, hầu như chỉ còn thấy ánh đèn pha và màu đỏ đèn hậu. Tôi kêu cậu bartender ra lau cửa kính, còn mình thì vào đứng thế chỗ cậu ta. Quán vắng teo, lèo tèo vài đôi tình nhân bị kẹt cơn mưa từ chiều, họ ngồi trên tầng hai, có lẽ đã hôn nhau chán chê, chờ tạnh cơn mưa.
Nhưng có vẻ cơn mưa lê thê này sẽ chẳng bao giờ kết thúc. Đã thế thì cho sầu hẳn, tôi đổi đĩa CD, đó là một album nhạc Trịnh Công Sơn toàn những bài hát về mưa:
Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ…
Trời còn làm mưa, mưa rơi mưa rơi…
Ngoài hiên mưa rơi rơi, buồn dâng lên đôi mi…
Giọng ca Khánh Ly cất lên lê thê.
Tôi chẳng biết làm gì, bèn lôi các loại ly cốc ra lau, đó là một thói quen của những người đứng bar, thậm chí như một thú vui. Khi tôi lau đến bộ ly chuyên để uống cognac thì gã đẩy cửa bước vào. Chiếc chuông nhỏ gắn ở cửa reo lên thứ âm thanh vui vẻ quen thuộc, hầu như tất cả nhân viên của quán đều bất giác ngoái đầu nhìn gã, tỉnh cả ngủ.
– Khỏe không Don Juan? – Tôi mỉm cười hỏi – Em út đâu cả rồi?
– Không khỏe lắm! – Gã uể oải đáp, trong lúc rũ nước mưa và gập chiếc ô lại.
– Anh Đông uống gì ạ? – Cậu bartender hỏi, cậu ta đã quay trở lại sau khi lau xong mấy cái cửa kính to tướng.
Gã không đáp, lặng lẽ treo chiếc ô vào móc rồi nặng nhọc leo lên chiếc ghế quầy bar, như một gã cowboy vừa trúng đạn đang cố gắng leo lên lưng ngựa vậy.
Tôi khoát tay xua cậu bartender đi chỗ khác, lặng lẽ lau chiếc ly rock rồi phủ một lớp tuyết muối mỏng lên miệng. Một đĩa chanh lát mỏng kèm muối, một lon Tonic lạnh, và sau cùng là một chai rượu Gin.
– Cám ơn! – Gã ủ rũ thều thào.
– Cần gì thì ới nhé – Tôi nháy mắt.
Gã thậm chí không buồn trả lời tôi, đôi mắt trống rỗng xa vắng.
Don Juan, tên thật là Đông, làm quản lý một câu lạc bộ đêm trong khách sạn, gã luôn có cái dáng vẻ xa cách như vậy. Đó là một gã trạc ba mươi, điển trai, luôn đi cùng những cô gái xinh đẹp. Thoạt nhìn cách ăn mặc và điệu bộ, nom gã như một dân chơi chính hiệu, còn đám gái vây quanh gã dĩ nhiên là gái nhảy. Bẵng đi một thời gian gần đây, không thấy gã đến quán nữa.
Tôi tiếp tục lau chùi ly cốc, công việc đều đặn và tẻ nhạt cùng tiếng nhạc miên man, như ru ngủ vậy. Ngoài trời đêm vẫn mưa, phố xá nhạt nhòa. Phía mặt hồ nước từng đợt mưa sa gió táp loang loáng ánh đèn xa xăm.
– Uống với tôi một ly! – Gã nói.
– Mưa gió chán nhỉ! – Tôi nói bâng quơ rồi vứt chiếc khăn cho cậu bartender làm nốt công việc.
Rõ ràng gã Don Juan này đang có tâm trạng, chịu khó nghe câu chuyện của gã, tôi sẽ bán hết veo chai rượu một cách dễ dàng. Tôi lững thững đi về phía cuối quầy bar, nơi gã đang ngồi đó nhìn tôi với đôi mắt trống rỗng. Chắc lại một câu chuyện về gái, tôi thầm nghĩ, hoặc gã mới bị sa thải. Có trời mới biết được hàng ngày có biết bao nhiêu tấn bi kịch xảy ra trên đời này.
Chúng tôi cụng ly, tôi nhận thấy gã chẳng mấy hào hứng.
– Nào! – Tôi nói – Cụng ly vì sức khỏe nào!
– Có cụng ly cũng chả khỏe hơn đâu – Gã nói – Nhưng thôi, sao cũng được.
– Có chuyện gì chán à? – Tôi hỏi.
Gã nhún vai không đáp, chỉ lắc đầu rồi tợp rượu. Cái thứ rượu Gin này thơm lừng, rất mạnh, tôi không thể nuốt nổi nếu không pha soda. Vậy mà những ly đầu, gã uống nguyên chất, uống như để say xỉn thật nhanh vậy.
– Chả có chuyện gì đâu – Gã nói – Anh đã bao giờ thấy tôi say chưa nào?
– Ừ, đúng là chưa từng thấy cậu say bao giờ.
– Uống đi! – Gã nói, rồi lại rót tiếp cho tôi.
Mưa vẫn rả rích ngoài kia, có một đôi trai gái đi tắc xi đến quán, họ khoác tay nhau đi vào, dáng vẻ rất tình tứ. Chúng tôi uống và ngắm họ.
– Anh có nhớ cách đây khá lâu, tôi hay đi cùng con bé tóc vàng không? – Gã bỗng dưng hỏi tôi, trong khi mắt vẫn không rời đôi trai gái kia.
– Cậu đi với nhiều em quá, tôi chả nhớ em nào với em nào cả, mà em nào trông cũng ngon lành.
– Con bé có cái nốt ruồi nhỏ dưới cằm ấy.
– Cậu thử nói nốt ruồi của tôi ở đâu xem nào? – Tôi cười – Đừng có quay lại nhìn tôi nhá. Nào, nói đi!
– Anh đâu phải là gái chứ? – Gã nhếch mép – Tôi nói con bé mà có lần anh pha cocktail gì màu xanh cho nó ấy.
– Ờ, nhớ rồi – Tôi nói bừa cho xong chuyện, chứ thực ra tôi chỉ nhớ rằng gã luôn đi với những cô gái có những bộ ngực cỡ bự, ăn mặc hở hang, như thế thì khuôn mặt các cô chả còn mấy ý nghĩa nữa, nói gì đến nốt ruồi.
Gã có vẻ không hài lòng với câu trả lời của tôi, gã nốc một hơi cạn ly rượu, và tiếp tục rót. Trong chốc lát, chai rượu đã vơi đi trông thấy. Tôi lấy thêm lon soda Tonic nữa.
– Sao nào? – Tôi hỏi – Thế có chuyện gì với em nốt ruồi ấy nào?
– Chả sao cả – Gã nhìn đi chỗ khác – Thôi bỏ đi! Cũng chẳng có chuyện gì cả, chắc tại trời mưa nên đâm ra dở người. Chắc anh chẳng muốn nghe đâu.
– Tôi ghét nhất là cái trò úp úp mở mở.
Gã quay lại nhìn tôi, thoáng chần chừ, rồi thở dài thõng thượt. “Thôi được!” – Gã nói – “Uống với tôi thêm ly nữa, rồi tôi kể anh nghe…”
Tôi cụng ly rồi nhấm nháp qua loa. Gã có thể say sưa, nhưng tôi còn phải quản lý cái quán này. Đã lác đác thêm vài vị khách bước vào, hóa ra tối nay cũng không đến nỗi tệ. Ít nhất là tôi sẽ bán được chai rượu này.
– Thực ra mọi người gọi tôi là Don Juan cũng đúng thôi – Gã nói, bằng cái giọng trầm ấm – Anh biết đấy, tôi quản lý vài chục em gái nhảy, mấy năm nay chưa bao giờ thiếu gái. Tôi muốn ngủ v
i đứa nào cũng được. Năm ngoái nó xin vào làm, con bé có cái nốt ruồi ấy, tên nó là Ly, người miền Trung. Như thường lệ, tôi check “hàng” xem chất lượng thế nào, đấy là chuyện bình thường, nói thật là tôi cũng chẳng mấy hứng thú, mặc dù nó là “hàng” mới. Tất nhiên nó đẹp, rất đẹp là đằng khác, có lẽ đẹp nhất trong đám gái tôi từng quản lý. Hình như tiếp xúc nhiều với các em chân dài, đâm ra tôi chai sạn hay sao ấy. Hoặc vì với tôi chuyện ấy dễ dàng quá nên tôi chẳng có cảm xúc gì cả. Thật đấy, bây giờ cho dù hoa hậu có tụt váy giữa cái quán này tôi cũng chẳng mấy hứng thú gì, anh có tin không?
– Rồi sao nữa? – Tôi sốt ruột, nuốt nước bọt, trong bụng thầm ghen tị với gã.
– Cứ bình tĩnh nào! – Gã cười nhạt – Chuyện của tôi rất ngắn, như váy các em ấy thôi, rồi anh sẽ thấy. Mà suy nghĩ các em ấy cũng ngắn nữa. Buồn cười là ngay lần đầu gặp tôi, cái con bé Ly ấy cứ lăn lóc như bi mới lạ, nó yêu thật sự ấy, anh không thể hình dung nổi đâu. Tôi vốn không bao giờ tin lời gái, anh biết đấy, quản lý cái đám ấy thì phải vậy thôi, không bao giờ được để chúng nó qua mặt. Chính vì thế nên tôi biết khi nào chúng nói láo, khi nào chúng nói thật, tôi biết là con bé ấy nó yêu tôi thật sự, nó xin được hầu hạ phục vụ tôi, làm bất cứ gì mà tôi muốn.
– Thế cậu muốn gì?
– Ban đầu tôi chả muốn gì cả, tôi không muốn dây dưa gì. Nhưng một hôm, có thằng khách người Đài Loan say rượu, làm gì đấy quá trớn, hình như nó không chịu nên bật lại. Thằng kia đòi gặp quản lý, thế là tôi phải đến giải quyết. Tôi tát nó trước mặt thằng khách, bắt nó xin lỗi, trò cũ rích ấy mà. Thường thì mọi việc sẽ êm xuôi ở đấy, tôi sẽ kêu một em khác ra phục vụ là xong. Nhưng hôm ấy thằng Đài Loan kia cố tình làm già, đòi con bé phải phục vụ từ A đến Z. Lằng nhằng một lúc, tôi đành bảo thằng kia là tôi vừa sa thải con bé rồi, vì nó vi phạm quy định, làm phật lòng khách. Lúc ấy mọi chuyện mới xong xuôi…
Gã bỗng dưng dừng lại ngập ngừng.
– Chuyện cũng chẳng có gì nhỉ? – Tôi tỏ ra thất vọng.
– Thế anh muốn nghe chuyện gì nữa? – Gã nhìn tôi vẻ hơi khó chịu – Mà tôi đã kể hết chuyện đâu! Tôi không biết kể như thế nào nữa, khó nói lắm, không hẳn là tôi thương hại con bé ấy, yêu thì càng không, nhưng mấy hôm sau tôi kêu nó về ở chung, rồi tôi cho nó nghỉ hẳn ở nhà, gần như là ô sin ấy, chính nó muốn như thế. Lương lậu của tôi cộng với các khoản hoa hồng đủ để tôi bao nó, hàng tháng nó vẫn có tiền gửi về nhà cho ông bà già nuôi mấy đứa em nó ăn học. Tôi cũng đỡ phải mang đồ đi giặt hay thuê mướn người dọn dẹp nhà cửa. Với lại, nó cũng đẹp nữa, tôi vẫn chưa hẳn là vô cảm hoàn toàn với gái. Đại khái, bọn tôi sống với nhau như vợ chồng vậy, không hẳn là vợ chồng, nhưng có khác quái gì đâu. À mà anh có vợ con gì chưa nhỉ?
– Chưa, chắc là còn lâu.
– Vậy tôi khuyên anh nên lấy vợ sinh con ngay đi! – Gã nói – Chắc anh nghĩ tôi xui dại, nhưng tôi khuyên thật lòng đấy, thậm chí ngay ngày mai, hãy lấy một em nào đấy tàm tạm, bình thường, sinh con đẻ cái, như mọi người bình thường…
– Tại sao vậy?
Gã lại nốc rượu. Có vẻ gã đã hơi say và bắt đầu nói năng linh tinh. Theo kinh nghiệm của tôi, đây chính là lúc tệ hại nhất, tôi sẽ phải vờ gật gù trước những câu chuyện không đầu không cuối, những lời lè nhè vô tận. Biết làm sao được, cái nghề đứng bar này nó phải vậy.
– Tại sao à? – Gã khật khưỡng tiếp tục – Tại vì khi anh đã sai lầm rồi, anh chẳng làm gì được nữa, chẳng còn gì, mà anh chẳng biết thế quái nào là đúng với sai, chỉ khi sai rồi anh mới biết, khi anh biết thì đã sai mất rồi.
– Khi đã say rồi cậu mới biết – Tôi nhại lại gã – Khi cậu biết thì đã say khướt mất rồi, ý cậu là thế chứ gì?
– Không, tôi nói nghiêm túc đấy – Gã nâng ly lên – Tôi chưa say đâu, uống tiếp đi! Nào uống!
Gã nốc cạn chẳng thèm đợi tôi nữa. Tôi bắt đầu lo, cứ đà này, khéo mà gã nôn ra mặt quầy mất. Tôi rót thêm soda vào ly của gã.
– Nếu mọi chuyện khác đi, giờ này có lẽ tôi đã có một đứa con – Gã tiếp tục nói – Có khi còn là con trai nữa, nếu mà như thế thì bây giờ nó đã được mấy tháng tuổi rồi ấy chứ.
– Thế chuyện gì xảy ra vậy?
– Sảy thai.
Tôi im lặng, chẳng biết nói gì nữa.
– Lỗi là tại tôi. Anh cũng biết đấy, như mọi người, tôi không bao giờ có ý định lấy con bé ấy, lấy gái nhảy à, tôi chưa điên, tôi là con trai duy nhất trong gia đình. Tôi bảo nó đi phá thai, nhưng nó muốn giữ lại, muốn có con với tôi, không cần lấy nhau. Lẽ ra tôi… tôi…
Gã bỗng nghẹn lời, không thể nói được thêm nữa. Tôi vỗ vỗ vai gã an ủi: “Cậu còn trẻ hơn cả tôi cơ mà, lo gì, rồi còn khối đàn bà sẵn sàng đẻ cho cậu cả tá con giai con gái ấy chứ…”
– Không đâu! – Gã nói – Anh không hiểu đâu, lỗi là tại tôi, tôi không thể kể ra được, chuyện thật đáng khinh, anh chỉ cần biết nguyên nhân là vì tôi, chính tôi là nguyên nhân gián tiếp khiến cái thai bị sảy, dù sao đi nữa, vẫn là lỗi ở tôi, sau đấy nó như người vô hồn, con bé Ly ấy, rồi một hôm nó bỏ đi, tôi không biết nó đi đâu nữa, khi tôi về không thấy nó ở nhà, một vài ngày chờ đợi không thấy, rồi cả tháng, đến nay là cả năm trời biệt tăm.
– Không có điện thoại à?
– Từ ngày nghỉ ở nhà, nó không dùng điện thoại nữa.
– Về quê tìm thử chưa?
– Tôi không biết địa chỉ. Mà có ích gì đâu. Tôi cũng sắp đi rồi.
– Đi đâu?
– Đi xa luôn – Gã cười nhạt – Tháng trước thấy đau quá mới đi khám, làm xét nghiệm, hóa ra là sắp toi rồi, may lắm thì tôi sống thêm được hai tháng nữa.
– Thật à? – Tôi hỏi lại.
– Anh nghĩ chuyện này đùa được sao?
– Thế bệnh gì vậy?
– Bệnh gì chẳng quan trọng – Gã nâng ly – Nào uống mừng sức khỏe nào! Ha ha ha! Mừng sức khỏe sắp cạn như cái ly này nhé! Tôi hỏi anh một câu, chân tình đấy, đã bao giờ anh tự hỏi mục đích của anh là gì chưa? Tại sao anh làm công việc này? Anh kiếm tiền để làm gì? Anh tán gái, anh ngủ với gái để làm gì? Hãy nghĩ đi! Suy cho cùng thì tất cả để làm gì, nếu anh biết ngày mai anh sẽ chết?
Hầu như tất cả khách khứa trong quán bỗng dưng im bặt, họ nhìn chúng tôi chòng chọc. Một bầu không khí nặng nề bao trùm, ngay cả tiếng hát Khánh Ly cũng trở nên sống sượng.
– Thế nên – Gã nói tiếp, rất to, không ý thức được điều đó – Th
nên ban nãy tôi đã khuyên anh ngay ngày mai, hãy lấy vợ, sinh con đẻ cái như những người bình thường, trước khi quá muộn, như tôi đây này, ai mà biết được. Suốt tuần nay, tôi xem lại số tiền gửi trong ngân hàng gom góp được bấy lâu, cũng kha khá đấy, xem sẽ làm gì với nó. Để chữa bệnh thì không đủ, mà cũng vô phương cứu chữa rồi. Để mua một đứa con à? Tại sao không chứ? Tôi thử ướm hỏi mấy con “hàng” mà tôi quản lý, chúng nó sẵn sàng ngủ với tôi, nhưng chẳng một đứa nào muốn sinh con cho tôi cả, ngay cả khi tôi hứa sẽ cho tiền rồi cưới xin đàng hoàng, miễn là từ giờ đến lúc tôi chết chịu có thai với tôi. Vậy mà chẳng một đứa nào chịu. Thế đấy, nếu mọi chuyện khác đi, nếu tôi không cư xử khốn nạn như thế, có lẽ cái con “hàng” ấy đã sinh cho tôi một đứa con, nếu như thế thì bây giờ tôi có chết cũng nhắm mắt được rồi. Lẽ ra nó không nên ngu ngốc như thế. Dính vào tôi là ngu rồi, tôi là thằng chẳng ra gì. Lẽ ra nó không nên tận tụy hầu hạ tôi như thế, không cần phải nhẫn nhục như thế… Anh công nhận không?
– Cậu say rồi! – Tôi nói – Để tôi kêu tắc xi cho cậu.
– Chưa say đâu – Gã lè nhè rút ví trút hết tiền ra quầy bar – Phải uống hết chai rượu này đã chứ? Uống hết cả tủ rượu này luôn.
– Cứ treo cổ để đấy – Tôi nói – Mai ta uống tiếp.
– Ngày mai có khi tôi chết rồi – Gã cười.
Mặc cho gã phản đối, tôi dìu gã ra tắc xi. Trời vẫn mưa sụt sùi, ngoài đường lạnh cóng. Trước khi xe chạy, gã tóm lấy tay tôi thì thào bằng cái giọng đã líu cả lưỡi: “Nhớ nhé, ngày mai anh lấy vợ đi, kẻo lại quá muộn…” – Đôi mắt gã khi đó hầu như đã đờ đẫn vì men rượu, sũng nước, cả gò má cũng ướt. Không rõ gã đã khóc, hay là những hạt mưa. Xe chạy, tôi nhìn theo cái màu đỏ đèn hậu chiếc xe cho đến khi nó biến mất trong làn mưa.
Gã không bao giờ trở lại uống nốt chai rượu dở ấy nữa.
Vài năm sau tôi nhượng lại quán, lấy vợ, sinh con. Đôi khi, vào những hôm mưa gió lạnh lẽo, tôi cũng thoáng băn khoăn tự hỏi không biết rốt cuộc số phận của gã Don Juan ấy thực sự ra sao, người tình hờ của gã nữa, nếu cô ta còn sống thì bây giờ thế nào. Tôi đã từng nghe rất nhiều câu chuyện bên quầy rượu, những chuyện oái oăm và phét lác cũng nhiều.
Nhưng có lẽ trước khi chết, người ta luôn nói thật.
Hết.
Nhận xét của Trần Nhã Thụy:
Trước hết, phải nói rằng Đặng Thiều Quang, gần đây đã “lãnh hội” được một lối viết “như không” ở những điều tưởng chừng rất hệ trọng. Như không, như đùa chơi, thậm chí dửng dưng… đó cũng là giọng điệu của truyện ngắn này.
Nhớ lại một buổi tối mùa đông gió
mưa sụt sùi. Bối cảnh là một quán bar vắng khách. Một anh chàng Don Juan rũ nước mưa bước vào với đôi mắt trống không. Và anh ta uống. Tâm trạng khi say khiến những điều anh ta nói trở nên khả tín. Dù rằng chúng ta vẫn thường cảnh báo là hơi đâu nghe lời kẻ say rượu. Nhưng cái mà chúng ta tìm thấy ở đây không hẳn là sự thật của câu chuyện mà chính là bản nguyên của ý nghĩ.
…”Ngay ngày mai, hãy lấy một em nào đấy tàm tạm, bình thường, sinh con đẻ cái, như mọi người bình thường”… Anh chàng Don Juan đó nói như vậy, bởi anh vừa mất một đứa con còn là bào thai, và bởi anh ta biết mình sắp chết vì bệnh hiểm nghèo. Có thể người say hay nói nhảm, nhưng người sắp chết thường nói thật. Và hết. Câu chuyện chấm dứt ở đó. Như một trích đoạn phim. Một chương tiểu thuyết dang dở. Để rồi khi bất chợt nghĩ về cuộc đời, giữa những mộng ước kỳ vĩ lẫn tiểu tiết đời thường, ta thấy đời là vô thường. Và, sống là không thể dự liệu. Song những dự cảm về cuộc sống khiến chúng ta luôn phải đối mặt với những vấn đề mang tính tồn sinh. Nụ cười hay nước mắt đều không xa lạ với mỗi con người.
Một truyện ngắn thành công của Đặng Thiều Quang.